Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 7: Thẩm Hạc Quy bó tay với cô

Trước Sau

break

Khương Vân Đàn hiểu rõ, những người hiện đang ở trong phòng đều là những người có thể tin tưởng được. Trong nguyên tác, Thẩm Hạc Quy chính là đã dẫn theo một đội ngũ như vậy, chém giết suốt dọc đường quay trở lại Kinh thị.

Trên đường đi, bọn họ đều gặp được kỳ ngộ của riêng mình. Trong đó, kỳ ngộ mà Thẩm Hạc Quy nhận được là lớn nhất. Vì vậy, sau khi trở về Kinh thị, anh đã nhanh chóng có được một chỗ đứng cho mình.

Dư Khác vốn đang lười biếng nằm dài trên ghế sofa lập tức ngồi bật dậy: “Dị năng của em gái chúng ta thật sự quá tiện lợi rồi đó.”

Thẩm Hạc Quy nhàn nhạt liếc nhìn anh ấy một cái, người sau hồn nhiên chẳng chút cảm giác, nhìn Khương Vân Đàn như thể nhìn một kho báu biết phát sáng.

Thấy bọn họ kích động như vậy, Khương Vân Đàn vội nói rõ: “Không gian của em hiện tại chỉ có một mét khối, không chứa được bao nhiêu đồ đâu.”

“Đủ rồi đủ rồi, có thể để thức ăn cho vài ngày là tốt lắm rồi.” Dư Khác vui vẻ nói.

Thẩm Hạc Quy đưa mắt ra hiệu với Tiết Chiếu, người sau hiểu ý, kéo ra một chiếc thùng lớn từ dưới bàn làm việc.

Thẩm Hạc Quy mở thùng ra, trầm giọng nói: “Ai biết dùng thì chọn trước một khẩu súng, sau đó Vân Đàn thu lại số súng đạn còn lại lại.”

“Còn hai thùng thuốc kia nữa, Vân Đàm cũng thu lại luôn đi.”

Khương Vân Đàn sững người một chút, nhanh chóng phản ứng lại. Cô đi qua, phát hiện trong một cái thùng có sáu khẩu súng ngắn, vừa đủ cho mỗi người một khẩu, phần còn lại là đạn dược.

Quả nhiên, đùi to chính là đùi to. Có người đến giờ vẫn chưa nhận ra sự thật tận thế đã đến, còn có người đã tìm được cả súng đạn, thậm chí còn gom được hai thùng thuốc lớn.

Khương Vân Đàn nhìn sơ qua, phát hiện thuốc trong đó chủ yếu là thuốc kháng viêm, kháng sinh, thuốc hạ sốt, cảm cúm thông thường, còn có bột cầm máu và băng gạc các loại, đều là những thứ thường dùng hàng ngày.

Thẩm Hạc Quy ngẩng đầu nhìn cô: “Ba chắc từng dạy em rồi, còn nhớ cách dùng không?”

Ba Thẩm, Thẩm Thanh Vân là một thủ trưởng đã giải ngũ vì bị thương, lúc được mời đi tham quan đã dẫn theo nguyên chủ, cũng từng dạy cô ấy cách dùng súng, chỉ là nguyên chủ không học hành nghiêm túc.

Khương Vân Đàn ngượng ngùng nói: “Lâu quá rồi không dùng, chắc là quên gần hết rồi.”

Thẩm Hạc Quy thở dài nhận mệnh: “Qua đây, anh dạy lại cho em lần nữa.”

Khương Vân Đàn chạy chậm qua, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh. Giai đoạn đầu tận thế có súng sẽ có thể đảm bảo an toàn hơn rất nhiều, làm sao có thể không tích cực học được chứ?

Bên kia, Dư Khác cũng đưa một khẩu súng lục đưa cho Tề Nhược Thủy.

Tề Nhược Thủy xua tay: “Tôi không biết dùng.”

“Không sao, rất đơn giản. Cô chỉ cần biết bóp cò là được, cầm để phòng thân.” Dư Khác nói.

Tề Nhược Thủy trầm mặc một lúc: “Tôi sợ tôi còn chưa kịp bắn thì súng đã bị đối phương cướp mất, đến lúc đó lại thành rắc rối cho mọi người.”

Dư Khác:…

Tề Nhược Thủy tiếp tục: “Dù sao cô Khương cũng có không gian, còn có thể cất giấu được, tôi thì sợ bị trộm mất.”

Chưa kể, cô ấy còn sợ bị cướp cò hơn.

“Vậy thôi, không miễn cưỡng cô.” Dư Khác nói.

Tiết Chiếu và Giang Duật Phong cũng cảm thấy cô ấy nói có lý, đều đồng ý để Khương Vân Đàn cất giữ số súng đạn đó, khi nào cần dùng thì lấy ra.

Hơn nữa, cả nhóm mà ai cũng cầm súng thì quá nổi bật. Nếu bị người khác nhắm đến hoặc trộm mất thì không đáng chút nào.

Khương Vân Đàn ở bên cạnh cũng nghe thấy những lời đó, không nói gì thêm.

Sau khi Thẩm Hạc Quy dạy cô xong, liền dặn dò: “Nếu không đến lúc thật sự cần thiết thì đừng nổ súng bừa bãi, tiếng súng sẽ thu hút lũ xác sống.”

Anh lại nói thêm: “Nếu em cầm súng làm người trong nhóm bị thương, anh sẽ thu lại súng của em.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc