Biết muốn nâng cấp hệ thống thì phải bán được hàng, cô bắt đầu lục lọi trong phòng.
Cuối cùng, cô tìm được một số mỹ phẩm, nước hoa, trang sức chưa dùng đến, cùng một chiếc váy dạ hội cao cấp chưa từng mặc.
Khi đưa lên tủ hàng, cô phát hiện mỹ phẩm, nước hoa dù trước tận thế rất đắt, nhưng hệ thống chỉ định giá khoảng 5 đồng vị diện.
Một bộ trang sức kim cương được 100 đồng diện tệ, váy dạ hội cao cấp được 30 đồng diện tệ.
Khương Vân Đàn không quan tâm lắm đến giá trị, cô chỉ muốn bán đủ 10 món để lên cấp 1, mở rộng không gian thành 10 mét khối.
Vì vậy, cô tháo tranh trong phòng xuống, cả giấy bút trong khách sạn và vài con búp bê nguyên chủ từng mua ở công viên giải trí cũng đưa vào.
Tuy nhiên, những món này, hệ thống chỉ định giá mỗi món 1 đồng diện tệ.
Khương Vân Đàn không hiểu tiêu chí định giá nên gọi Tiến Bảo ra.
Tiến Bảo giải thích: 【Giá trị những món hàng này liên quan đến giá trị ở thế giới gốc. Trong tận thế, những thứ đó đầy rẫy. Nếu không phải vì trang sức và váy của cô vốn rất đắt thì cũng chẳng bán được giá cao vậy đâu.】
【Kết nối với thương nhân vị diện có lợi ở chỗ có thể trao đổi trực tiếp, tránh để cửa hàng hưởng chênh lệch giá. Còn có thể đổi được những thứ không tồn tại ở thế giới của mình. Nếu cô kết nối được với vị diện tu chân, biết đâu còn có thể tu tiên đấy.】
“Vị diện tu chân là cấp mấy?” Khương Vân Đàn hỏi.
【Cấp năm.】
“Ha ha.” Khương Vân Đàn cười khan: “Một nghìn tỷ điểm tích lũy, mi thấy bao giờ ta mới tích đủ được? Là ta tu tiên trước, hay ta chết trước?”
Tiến Bảo cười ngượng:【Ký chủ đừng nản, biết đâu sẽ có người ở vị diện cao chủ động ghép nối với cô.】
“Mượn lời hay của mi.” Khương Vân Đàn nói xong, nằm ngửa xuống giường.
Sau đó, cô tháo chiếc vòng tay huyết ngọc xuống, cất vào không gian, thay vào đó là một chiếc vòng tay hồng ngọc khác.
Dù giờ cô đã nhận chủ hệ thống giao dịch vị diện nhưng chiếc vòng này là tấm lòng của ba Thẩm. Dù giờ Lâm Thính Tuyết không thể lấy được hệ thống này nữa nhưng cô vẫn muốn giữ kỹ nó.
Chẳng bao lâu sau, Khương Vân Đàn đã thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, cô thấy Tề Nhược Thủy đang ngồi trên sofa trong phòng mình.
Tề Nhược Thủy cười: “Cô Khương tỉnh rồi à? Tổng giám đốc Thẩm nói đợi cô tỉnh thì gọi cô ra, có chuyện cần bàn.”
Khương Vân Đàn khẽ gật đầu, khoác một chiếc áo mỏng rồi đi theo cô ấy ra ngoài.
Quay đầu lại, hai người bước vào căn phòng bên cạnh, rõ ràng là một thư phòng. Quả nhiên xuyên vào sách một lần, thật sự đã phất lên rồi, được tận mắt nhìn thấy thư phòng bên trong phòng tổng thống.
Lâm Hiên và Lâm Thính Tuyết ban đầu không ở cùng phòng với họ, nhưng vì tất cả mọi người đều đến từ Kinh thị, lại gặp tận thế nên mới tụ họp lại.
Thẩm Hạc Quy vẻ mặt khó đoán, không lộ cảm xúc. Anh nhìn Khương Vân Đàn, hỏi: “Em thức tỉnh dị năng gì?”
Khương Vân Đàn bình tĩnh đáp: “Dị năng không gian, nhưng hiện tại chỉ có 1 mét khối.”
Cô cũng không dài dòng, trực tiếp đứng dậy biểu diễn, thu cái ghế mình đang ngồi vào không gian rồi lại lấy ra.
Làm tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Hiện tại trong phòng, ngoài Thẩm Hạc Quy, còn có trợ lý Tiết Chiếu của anh và luật sư Giang Duật Phong anh đưa theo thì còn có Dư Khác, người cả hai đều quen và Tề Nhược Thủy là thư ký của anh ấy.