Lúc này, Khương Vân Đàn gắp một miếng sườn, chiếc vòng hồng ngọc trên tay lọt vào mắt Lâm Thính Tuyết.
Lâm Thính Tuyết lập tức trợn to mắt, tim đập thình thịch, trong đầu vang lên tiếng chuông báo động.
Cô ta nuốt nước miếng, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Vân Đàn, sao không đeo vòng tay nữa?”
Khương Vân Đàn nhíu mày: “Cô quan tâm vòng tay của tôi làm gì? Quả nhiên là các người đang nhòm ngó vòng tay của tôi. Vòng đó là bác Thẩm tặng tôi, các người đừng hòng mơ tới.”
“Không phải, chỉ là hiểu lầm.” Lâm Thính Tuyết điên cuồng suy nghĩ, giải thích: “Tôi chỉ muốn nói, đừng vì những lời vô tình của chúng tôi mà không đeo chiếc vòng kia nữa.”
“Hừ, nói nghe dễ thật. Tôi sợ các người thấy tôi đeo mà không lấy được, lại giở trò làm vỡ vòng của tôi.” Khương Vân Đàn không chút khách sáo đáp.
Bảo cô nói chuyện dịu dàng với đám người Lâm Thính Tuyết là điều không thể, như vậy sẽ quá khác so với trước đây. Hơn nữa, với loại bạch liên hoa như Lâm Thính Tuyết, nếu cô cư xử bình thường thì rất khó nói lại.
Sắc mặt Lâm Thính Tuyết trắng bệch, giải thích: “Chúng tôi không làm vậy đâu. Nếu cô thấy khó chịu, sau này chúng tôi sẽ không nhắc tới nữa.”
Sau đó, cô ta quan sát Khương Vân Đàn thật lâu, phát hiện mười ngón tay của cô trơn bóng sạch sẽ như mới không có vết thương gì mới yên tâm.
May mà Khương Vân Đàn chưa nhỏ máu nhận chủ. Vậy Khương Vân Đàn cất chiếc vòng kia đi cũng tốt, tránh đeo trên tay rồi vô tình nhận chủ.
Nhưng cô ta vẫn không yên tâm, nhất định phải nghĩ cách đoạt được chiếc vòng huyết ngọc đó.
Thẩm Hạc Quy đã miễn dịch với mấy cuộc cãi vã giữa hai người, không hề thấy có gì to tát. Khương Vân Đàn như vậy cũng chẳng thể trách ai được, ba anh nói con gái có chút kiêu ngạo cũng không sao, ít nhất sẽ không chịu thiệt.
Mọi người vừa ăn xong, đang ngồi trong phòng khách bàn bạc chuyện trở về Kinh thị thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, kèm theo đó là tiếng hét chói tai, có người đang kêu cứu.
Nhóm Thẩm Hạc Quy lập tức đứng dậy.
Dư Khác nhíu mày: “Chúng ta đã chặn lối lên rồi mà? Có người chạy lên được sao?”
“Ra ngoài xem thử.” Thẩm Hạc Quy dứt khoát nói.
Nếu hôm nay không giải quyết chuyện bên ngoài, ngày mai rất có thể bọn họ sẽ bị xác sống vây chặt cửa. Dù sao thì cũng là một đám sinh vật ngửi thấy mùi người là kéo đến.
Còn chưa kịp mở cửa, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Vừa mở cửa, Thẩm Hạc Quy lập tức đá văng gã đeo kính đang đứng ngoài cửa.
Những người trong hành lang thấy vậy đều run rẩy sợ hãi nhìn anh.
Lâm Hiên bước ra nói: “Chẳng phải đã nói rõ giới tuyến rồi sao, không cho các người lên đây mà?”
“Chúng tôi cũng đâu muốn đâu, có một con xác sống rất mạnh, một đã đấm phá nát cửa, một đá hất bay người, bọn tôi không chống nổi, chỉ có thể chạy lên tìm các người.”
“Không phải các người có dị năng giả sao? Mau cứu chúng tôi đi!” Gã đeo kính thản nhiên nói.
Lời vừa dứt, một con xác sống đã từ góc hành lang đi ra, kéo người đứng gần nó nhất lại, một phát giật đứt tay người đó, tiếng hét thảm vang lên.
Giây sau, nó liền bẻ gãy cổ người đó.
Khương Vân Đàn thấy cảnh đó, mắt trợn tròn.
Không phải chứ, mới ngày tận thế thứ năm thôi mà. Giờ cô thắp ba nén nhang rồi cầu nguyện thì có còn về được không?
Thẩm Hạc Quy lập tức rút súng từ trong túi ra, nhắm vào giữa trán con xác sống mạnh kinh người kia mà bắn. Con xác sống kia nghiêng đầu, viên đạn bắn trúng mắt nhưng không hề gây ảnh hưởng gì đến nó.
“Dư Khác!” Thẩm Hạc Quy hô một tiếng, dùng dị năng ngưng tụ ra một thanh đao lớn.
Dư Khác hiểu ý, cầm lấy ống thép đặt bên cạnh cửa lúc trước.
Nhóm Tiết Chiếu cùng Giang Duật Phong phối hợp ăn ý, cũng lấy vũ khí tiến lên hỗ trợ xử lý những xác sống khác, Lâm Hiên nghiến răng cũng xông lên theo.