Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 11: Cô ta nói trong đầu xác sống có tinh hạch

Trước Sau

break

Khương Vân Đàn trơ mắt nhìn Thẩm Hạc Quy chém bay đầu một con xác sống thường, sau đó lao đến trước mặt con xác sống sức mạnh, bắt đầu quần đấu với nó. Dư Khác cũng chạy tới giúp đỡ.

Ba người Lâm Hiên lo giải quyết đám xác sống xung quanh để tránh cho Thẩm Hạc Quy và Dư Khác phân tâm. May mà mấy người này đều từng rèn luyện, trong tay có vũ khí nên xử lý đám xác sống cũng không quá khó khăn.

Gã đeo kính nhìn bốn cô gái còn lại, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại. Gã từng thấy nhóm người kia xách theo vật tư lên đây, chắc chắn trong phòng họ có đồ tốt, nếu không thì sao phải chặn lối lên cầu thang chứ?

Nghĩ đến đây, gã nhấc chân định lao vào trong, ánh mắt nhờn nhớt quét qua mấy cô gái, còn giang tay định túm lấy Khương Vân Đàn.

Trong số mấy người này, cô là người xinh đẹp mê người nhất, làn da trắng như phát sáng, mịn màng như ngọc. Nếu là trước kia, gã nhất định không dám động vào kiểu tiểu thư nhà giàu này, nhưng bây giờ là tận thế rồi, lát nữa mấy tên đàn ông kia mà bị xác sống giết, mấy cô gái này chẳng phải chỉ có thể dựa vào gã hay sao?

Lúc đó, chẳng phải gã nói gì thì là cái đó sao? Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt gã càng tươi hơn.

Khương Vân Đàn thấy gã xông về phía mình nhưng Hạ Sơ Tĩnh đã hét lên một tiếng.

Còn chưa kịp ra tay, cô đã thấy Tề Nhược Thủy dùng một ống thép hơi nhọn chĩa vào cổ họng gã đeo kính, lạnh giọng nói: “Nếu mày dám xông vào, thì đừng trách tao ra tay.”

Ánh mắt gã đeo kính chuyển sang nhìn Tề Nhược Thủy, ánh mắt trần trụi, túm lấy ống thép trong tay cô ấy: “Ồ, nhìn thì dịu dàng mà tính tình cũng dữ dằn đấy.”

Gã quay đầu nhìn những người cùng chạy lên ban nãy, kích động nói: “Hai ngày nay tao thấy chúng nó gom được không ít vật tư, bên trong chắc chắn còn thứ tốt. Nhân lúc này, chúng ta cùng xông vào lấy đi.”

Vài người đang nghỉ ngơi nghe vậy, ánh mắt lóe lên, liếc nhìn nhau rồi đi về phía gã, rõ ràng đã bị lời của gã dụ dỗ.

Nhưng chỉ vài giây sau, bước chân của mấy người đó dừng khựng lại, ánh mắt kinh hoàng nhìn về phía gã.

Gã đeo kính giục: “Còn đứng đó làm gì, mấy ánh mắt đó là sao? Chỉ là mấy con đàn bà thôi mà, đừng bảo là mấy người sợ đấy nhé?”

“Hai thằng kia đang đánh nhau với xác sống, giờ không vào lấy thì còn chờ đến khi nào?”

Gã nói vậy những mấy người kia vẫn không động đậy.

Gã đeo kính bỗng cảm thấy trên đầu mát lạnh, quay đầu lại thì thấy Khương Vân Đàn đang chĩa súng vào giữa trán gã.

Ngón tay đang bóp cò của Khương Vân Đàn hơi nhúc nhích, khiến sống lưng gã lạnh toát. Chân gã mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống.

Gã run lẩy bẩy nhìn chân mình, lắp bắp nói: “Bà cô, em chỉ đùa thôi, đừng để bụng, đừng để bụng mà…”

Vừa nói, gã vừa lết ngược lại cách xa khỏi Khương Vân Đàn.

Khương Vân Đàn còn đang nghĩ bước tiếp theo nên làm gì thì thấy Lâm Thính Tuyết cầm gậy bóng chày đập thẳng vào đầu gã đeo kính, khiến gã đổ gục xuống đất. Sau đó, cô ta lại rút dao găm cắt cổ gã, máu bắn lên cả quần cô ta.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc