Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 12: Cô ta nói trong đầu xác sống có tinh hạch

Trước Sau

break

Chẳng bao lâu, gã đeo kính đã mềm oặt, không còn hơi thở. Vài người vừa nãy còn đứng xem liền lùi lại mấy bước, dán sát vào tường mới chịu dừng.

Thấy Lâm Thính Tuyết nhìn về phía họ, mấy người kia vội xua tay: “Không liên quan gì tới chúng tôi, chúng tôi không có ý định làm gì các cô hết!”

Lâm Thính Tuyết lạnh lùng liếc họ một cái, rồi đứng dậy quay về trước cửa phòng, bắt gặp ánh mắt của Khương Vân Đàn, cô ta khẽ cười, từng chữ từng chữ nói: “Đối với loại người như vậy, phải nhổ cỏ tận gốc.”

Khương Vân Đàn gật đầu, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn. Vừa rồi cô cũng nghĩ có nên nhổ cỏ tận gốc luôn không nhưng bây giờ nổ súng thì không đáng.

Còn chưa kịp hành động, Lâm Thính Tuyết đã cho gã một cú chí mạng. Nữ chính nguyên tác này thật tàn nhẫn. Trước kia Lâm Thính Tuyết cũng là một đại tiểu thư nũng nịu, ở trường thấy người ta dùng thỏ làm thí nghiệm mà còn thấy tàn nhẫn.

Bây giờ lại mặt không đỏ, tim không đập, dứt khoát xử lý một mạng người.

“Dư Khác, cẩn thận!” Thẩm Hạc Quy hét lớn.

Tiếng anh khiến cô kéo mình ra khỏi mớ suy nghĩ.

Khương Vân Đàn quay đầu nhìn thì thấy xác sống siêu mạnh kia đã giật được ống thép trong tay Dư Khác, rồi bẻ gãy nó.

Dư Khác tung một cú đá vào con xác sống rồi lùi lại mấy bước. Xác sống siêu mạnh phát ra tiếng hơ hơ rồi đuổi theo. Ngay sau đó, Thẩm Hạc Quy nhân cơ hội, chém đứt cổ nó.

Xác sống ngã xuống, đám Dư Khác cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, họ cùng Tiêt Chiếu và hai người khác xử lý nốt đám xác sống còn lại.

Những người vừa chạy lên chứng kiến cảnh nhóm Thẩm Hạc Quy tiêu diệt cả đàn xác sống thì mừng thầm vì mình được cứu, nhưng cũng không khỏi lạnh sống lưng.

Dư Khác lau tay, quay sang bọn họ nói: “Còn không mau cút đi, muốn chúng tao mời à?”

“Không không, bọn tôi đi liền!”

Mấy người kia vội đứng dậy chạy xuống lầu, mấy cô gái này còn giết được cả gã đeo kính, họ đâu dám chắc sẽ không ra tay với mình.

Thẩm Hạc Quy nhìn gã đeo kính đang nằm trong vũng máu ở cửa, chỉ nói một câu: “Làm tốt lắm, thời buổi này, không thể mềm lòng với kẻ địch.”

Lâm Thính Tuyết cảm thấy anh đang khen mình, vừa rồi những lời cô ta nói chắc chắn Thẩm Hạc Quy cũng nghe thấy.

Cô ta khẽ cúi mắt, giọng nhẹ nhàng: “Dù sao cũng là gã muốn động thủ trước, chúng em chỉ là tự vệ thôi. Nhưng cũng may nhờ có súng của Vân Đàn, nếu không dọa được gã, em cũng chưa chắc đã kịp ra tay.”

Rồi cô ta tỏ vẻ ngạc nhiên: “Mà sao Vân Đàn lại có súng vậy?”

Thẩm Hạc Quy thản nhiên đáp: “Hôm trước chúng tôi ra ngoài tìm đồ thì nhặt được.”

Còn nhặt ở được đâu thì không cần nói rõ, ai mà chẳng có vài nguồn riêng tư.

“Ra là vậy.” Lâm Thính Tuyết tiếp lời: “Nhưng sao lại đưa cho Vân Đàn? Cô ấy biết dùng không? Lỡ đâu súng cướp cò thì nguy.”

Khương Vân Đàn lạnh lùng cười khẩy: “Chuyện đó không đến lượt người còn chẳng có súng như cô phải lo.”

Lâm Thính Tuyết:…

Nhóm Dư Khác nghe vậy thì cố nhịn không cười.

Lâm Thính Tuyết chữa thẹn: “Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, Vân Đàn đừng để bụng.”

“Ừ, lời cô còn chưa đáng để tôi để bụng.” Khương Vân Đàn thản nhiên nói.

“Thôi được rồi, vào trong trước đã, ở đây xác sống thối rữa bốc mùi lắm.” Dư Khác đề nghị.

“Khoan đã.” Lâm Thính Tuyết nói rồi bước về phía con xác sống sức mạnh: “Trước kia em đọc tiểu thuyết, thấy nói trong đầu xác sống có dị năng, có thể có tinh hạch giúp dị năng giả tăng cấp.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc