Lâm Hiên có hơi mệt, không chỉ vì đánh xác sống mà còn vì mệt mỏi trong lòng.
Trước khi mạt thế đến, anh ta đã chẳng thể so được với Thẩm Hạc Quy. Sau khi mạt thế bùng phát, thấy Thẩm Hạc Quy sốt cao có khả năng biến thành xác sống, anh ta còn có chút mừng thầm, không ngờ Thẩm Hạc Quy lại thức tỉnh dị năng, vừa rồi còn chém chết được một con xác sống lợi hại như thế.
Khi ra ngoài thu thập vật tư, anh ta còn tìm được cả súng. Tại sao chuyện tốt gì cũng đến tay anh ta chứ?
Vì vậy, khi nghe Lâm Thính Tuyết nói như thế, anh ta lên tiếng: “Em cũng nói là đọc trong tiểu thuyết thôi mà, làm sao có thể coi là thật được.”
Nhưng Lâm Thính Tuyết như không nghe thấy, cứ thế đi đến bên con xác sống sức mạnh, ngồi xổm xuống, rút dao găm ra đào ngay chỗ giữa trán xác sống.
Khương Vân Đàn nhìn động tác của cô ta thành thạo như vậy, thậm chí vị trí cũng rất chính xác, cảm thấy suy đoán trong đầu mình càng lúc càng đúng.
Nhóm Thẩm Hạc Quy cùng Dư Khác cũng đang chăm chú quan sát động tác của Lâm Thính Tuyết.
Lâm Hiên vừa định bước qua, tính bảo cô ta đừng làm nữa thì nghe thấy giọng cô ta đầy vui mừng vàng lên: “Em tìm thấy rồi.”
Ngay giây tiếp theo, Lâm Thính Tuyết dùng dị năng hệ Mộc biến ra một sợi dây leo, lấy ra một khối tinh hạch to bằng hạt đậu nành, có vẻ đục ngầu.
Mọi người đều khá bất ngờ, ánh mắt dò xét của Khương Vân Đàn cũng lặng lẽ dừng lại trên khuôn mặt của Lâm Thính Tuyết.
“Thật sự có à.” Dư Khác trầm trồ, “Là tiểu thuyết nào vậy, có thể cho tôi mượn đọc được không?”
Lâm Thính Tuyết nghe vậy, khẽ cười một tiếng, “Bây giờ thì không đọc được nữa rồi.”
Nói xong, cô ta cầm tinh hạch đi tới trước mặt Thẩm Hạc Quy: “Con xác sống này là do anh giết, theo lý thì tinh hạch này là của anh.”
Thẩm Hạc Quy cũng không khách sáo, đưa tay ra: “Cảm ơn.”
“Không có gì, đây là thứ anh xứng đáng có.” Lâm Thính Tuyết mỉm cười với anh, hoàn toàn thể hiện dáng vẻ rộng rãi, hào sảng.
Sau đó, cô ta giả vờ vô tình liếc nhìn Khương Vân Đàn một cái, trong mắt toàn là ý khiêu khích. Theo tính cách của Khương Vân Đàn, chắc trong lòng giờ này đang phát điên rồi. Vừa nãy Thẩm Hạc Quy còn cười với cô ta nữa mà.
Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, ánh mắt của Khương Vân Đàn vẫn luôn dừng lại trên người cô ta.
Thẩm Hạc Quy theo ánh mắt cô ta quay đầu lại, cũng thấy được ánh mắt Khương Vân Đàn đang nhìn Lâm Thính Tuyết, cảm xúc phức tạp, nhưng nhìn ra được sắc mặt cô không vui vẻ chút nào.
Ánh mắt anh trầm xuống, nói một câu: “Vào trong đi đã.”
Sau khi mấy người vào phòng, Thẩm Hạc Quy dùng nước rửa tinh hạch trong tay. Viên tinh hạch to cỡ hạt đậu nành tuy hơi đục, nhưng anh có thể cảm nhận được năng lượng yếu ớt bên trong.
“Cô Lâm rất nhạy bén với chuyện mạt thế, đầu tiên là phát hiện chém đầu xác sống nó sẽ chết, sau đó lại phát hiện trong não chúng có tinh hạch. Tất cả những điều này đều đọc được trong tiểu thuyết sao?” Thẩm Hạc Quy hỏi thăm dò.
“Đúng vậy, bình thường tôi thích đọc mấy thể loại tiểu thuyết như thế, không ngờ nội dung lại là thật. Cũng là tôi may mắn thôi.” Trên mặt Lâm Thính Tuyết là nụ cười đúng mực.
Lâm Hiên nghe mà lòng buồn buồn. Sao con bé chưa từng nói với anh ta mấy chuyện này? Những chuyện như chém đầu xác sống, trong đầu xác sống có tinh hạch… Con bé đều kể cho Thẩm Hạc Quy trước.
Dư Khác cười cười: “Không ngờ một cô gái yểu điệu như cô Lâm lại thích đọc mấy thể loại đó đấy.”