Lâm Thính Tuyết bật cười phản bác: “Tổng giám đốc Dư đang gắn nhãn cho em à? Ai nói con gái thì không được thích đọc mấy cái đó?”
“Lỗi của tôi, tôi chỉ tiện miệng nói thôi.” Dư Khác vội vàng xin lỗi.
Khương Vân Đàn nhìn bọn họ tương tác, chợt hiểu ra vì sao sau này Thẩm Hạc Quy lại ở bên Lâm Thính Tuyết. Nhìn như một đóa bạch liên hoa, nhưng thực chất là tổ hợp của bạch liên và trà xanh cấp cao. Hơn nữa, Lâm Thính Tuyết cũng không phải kiểu người chỉ biết hu hu hu mà đúng là có dũng có mưu.
Nếu không phải họ đang ở hai đầu chiến tuyến, cô cũng chẳng tiếc lời khen ngợi Lâm Thính Tuyết. Nhưng tiếc rằng họ là kẻ thù sống còn.
Nghe mọi người trò chuyện, Khương Vân Đàn nhận hộp sữa chua Tề Nhược Thủy đưa cho, chậm rãi uống, im lặng tiêu hóa những ký ức trong đầu.
Lâm Thính Tuyết quả thực không giống với trong trí nhớ của nguyên chủ. Cô luôn có cảm giác Lâm Thính Tuyết cũng giống mình, hoặc là xuyên không, hoặc là trùng sinh.
Lâm Thính Tuyết thấy Khương Vân Đàn ngồi yên, chẳng có tí cảm giác tồn tại nào, khẽ cong môi. Giờ người phát hiện ra chuyện tinh hạch đầu tiên là cô ta, người được mọi người khen ngợi cũng là cô ta.
Một lúc sau, mấy người bàn bạc xong, ngày mai đi thu thập vật tư, sáng hôm sau rời khỏi khách sạn, tìm thêm vật tư rồi trưa xuất phát đi đến Kinh thị.
Khương Vân Đàn dĩ nhiên không có ý kiến gì. Dù sao thì cô chắc chắn sẽ đi cùng họ về.
Cô đâu có khí phách đến mức bỏ lại đùi to có quan hệ, một mình ra ngoài làm sói già đơn độc. Chủ yếu là, cô cũng không quen thuộc thế giới này, không muốn mỗi tối phải ngủ trong bất an.
Ít nhất, đi theo Thẩm Hạc Quy, dựa vào thái độ của bọn họ với nguyên chủ, chắc chắn cô có thể ngủ ngon mỗi đêm. Việc có thể khiến bản thân sống tốt hơn, ai mà không muốn làm chứ?
Bàn bạc xong, mọi người tản ra.
Khương Vân Đàn cũng muốn về phòng mình nghỉ ngơi. Trong căn hộ này có bốn phòng, một phòng là thư phòng. Hai phòng còn lại, nam trong đội ở một phòng, nữ ở một phòng.
Bọn họ cũng từng định phân người vào ở cùng phòng với cô, nhưng nguyên chủ sống chết không chịu, khăng khăng đòi ở một mình. Trước mạt thế, phòng này vốn là của riêng cô, thấy cô không muốn chia sẻ, mọi người cũng đành chịu.
Cả Kinh thị ai mà không biết, Khương đại tiểu thư vốn quen được nuông chiều, nếu không để cô vui thì chẳng ai yên ổn được.
Thẩm Hạc Quy cũng không quen ở chung với người khác, nên chọn ngủ ở thư phòng.
“Vân Đàn, theo anh một chút.” Thẩm Hạc Quy gọi cô.
“Ồ.” Khương Vân Đàn nghe vậy, đành theo anh vào thư phòng.
Cô tiện tay đóng cửa, chắn lại ánh mắt mọi người. Quay đầu lại thì thấy Thẩm Hạc Quy đưa viên tinh hạch lúc nãy ra trước mặt cô.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Đưa cho em làm gì? Không phải anh đánh chết con xác sống đó sao? Anh cũng có dị năng mà, sao không tự dùng?”
Thẩm Hạc Quy không muốn cô nghĩ nhiều, liền nói thẳng: “Tất cả chúng ta đều cần không gian của em để đựng đồ. Trên đường về Kinh thị, không biết sẽ gặp bao nhiêu khó khăn. Vật tư đối với chúng ta rất quan trọng, chỉ có đặt trong không gian của em mới không dễ bị người khác nhòm ngó.”
“Được thôi.” Khương Vân Đàn nghĩ một chút rồi nói, “Nhưng không gian của em không thể dùng toàn bộ cho đồ của mọi người được, em cũng phải đựng đồ của mình chứ.”
“Em muốn cho bọn anh gửi bao nhiêu?” Thẩm Hạc Quy dịu giọng hỏi.
Khương Vân Đàn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhiều nhất là một nửa.”
Cô cũng muốn nhân cơ hội này thử xem, Thẩm Hạc Quy có coi cô như công cụ chứa đồ, một người không có tư tưởng độc lập không.
Không ngờ, chưa đầy một lúc, Thẩm Hạc Quy đã không chút do dự đáp: “Vậy cứ theo ý em, chỉ để một nửa.”
Chỉ cần cô không làm ầm lên thì chuyện gì cũng dễ bàn.
Lần này, Khương Vân Đàn thực sự bất ngờ. Xem ra, mức độ khoan dung của Thẩm Hạc Quy với “cô em gái” này vẫn là rất cao.