“Vậy viên tinh hạch này em nhận lấy nhé.” Khương Vân Đàn không khách khí nhận lấy viên tinh hạch từ tay anh.
Dù không gian của cô không cần hấp thụ tinh hạch vẫn có thể nâng cấp nhưng cái gì nên lấy thì vẫn phải lấy, đây là phần thưởng xứng đáng với cô.
Hơn nữa, nếu cô không lấy tinh hạch, chẳng phải lại càng làm người ta nghi ngờ dị năng không gian của cô có vấn đề sao?
Khương Vân Đàn đặt viên tinh hạch to bằng hạt đậu nành lên tay chơi đùa, mơ hồ cảm nhận được năng lượng ẩn chứa bên trong, dường như nó có ích đối với dị năng tốc độ của cô.
Nhưng theo nguyên tác mà cô từng đọc, loại tinh hạch cấp thấp này chứa khá nhiều tạp chất. Về sau, những dị năng giả có lựa chọn đều không chọn hấp thụ năng lượng từ loại này.
Thẩm Hạc Quy nhìn cô chăm chú nghịch viên tinh hạch trong tay, trong đầu lại hiện lên ánh mắt hôm nay cô nhìn Lâm Thính Tuyết.
Anh hạ giọng nói: “Vân Đàn, giờ là mạt thế rồi, em không thể tùy tiện như trước nữa. Ví dụ như, không thể tiếp tục nhằm vào những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh. Dù sao thì bây giờ không còn pháp luật ràng buộc, nếu người ta vì lời lẽ của em mà nổi giận, nói không chừng sẽ ra tay giải quyết em lúc nào cũng không biết.”
Anh nghiêm túc nói tiếp: “Nghe lời một chút, anh sẽ cố gắng đưa em về an toàn đến Kinh thị. Đừng vì giận dỗi mà bỏ đi một mình, nếu em bị lạc khỏi đội, bọn anh sẽ rất khó tìm lại được em.”
“Cho nên, thời gian tới, em hãy thử sống hòa thuận với Lâm Thính Tuyết nhé. Anh không yêu cầu hai người phải làm bạn tốt, chỉ cần đừng nảy sinh xung đột là được.”
Lúc này anh chỉ cảm thấy Lâm Thính Tuyết người này có chút thần bí. Nhưng dựa theo tính cách của Vân Đàn, nếu anh nói thẳng như vậy, cô chỉ càng tức giận hơn, cũng sẽ càng thù địch với Lâm Thính Tuyết hơn.
Mặc dù những năm qua cô mang đến không ít phiền toái cho anh, nhưng dù sao cô cũng là người được anh nhìn mà lớn lên. Thẩm Hạc Quy không khỏi tự vấn, liệu trước đây anh và ba có quá nuông chiều cô không? Nhưng trước kia cũng đâu thấy cô vô lý đến vậy?
Ít nhất là trước khi cô vào đại học, tuy không thể nói là hiền thục ngoan ngoãn, nhưng cũng là một cô gái cởi mở, có chính kiến, kiên cường dũng cảm. Thế mà từ sau khi vào đại học, cô như biến thành người khác.
Có lẽ là ở trường đại học, đã bị một số người xấu ảnh hưởng. Thẩm Hạc Quy và ba anh chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
Khương Vân Đàn nghe xong, im lặng một lúc, trong đầu không ngừng suy nghĩ, phân tích ý nghĩa thật sự đằng sau lời Thẩm Hạc Quy vừa nói.
Chẳng lẽ là vì hôm nay Thẩm Hạc Quy chứng kiến Lâm Thính Tuyết ra tay dứt khoát giải quyết kẻ địch, lại phát hiện ra tinh hạch trong đầu xác sống, nên có cái nhìn khác với cô ta?
Theo như nguyên tác, hình như cũng có nhắc đến việc họ bắt đầu nảy sinh tình cảm từ Hải thị, chẳng lẽ là bắt đầu từ đây?
Nếu đổi lại là cô, gặp một cô gái như Lâm Thính Tuyết, e rằng cũng sẽ sinh lòng cảm mến. Hơn nữa, gia thế nhà họ Lâm cũng không tệ, Thẩm Hạc Quy có tình cảm với Lâm Thính Tuyết cũng là điều hợp lý.
Khương Vân Đàn mím môi, sau đó kiên định nói: “Em biết rồi, trước kia là em chưa hiểu chuyện, sợ có người giành mất anh trai, sau này sẽ mất đi một người thân yêu em.”
“Nhưng mấy ngày nay, dù em mang đến nhiều phiền phức, trong tình huống nguy hiểm thế này, các anh vẫn không bỏ rơi em. Em biết, bất kể thế nào, chúng ta vẫn mãi mãi là người một nhà.”