Lâm Thính Tuyết đứng trước cửa phòng cô là muốn làm gì nha? Bây giờ, cô ta định nhân cơ hội để trộm chiếc vòng huyết ngọc sao?
Không trách được lúc đọc quyển tiểu thuyết mạt thế đó, cô lại thấy việc Lâm Thính Tuyết trộm vòng ngọc rất kỳ quặc. Hóa ra là người trọng sinh, chắc kiếp trước biết cái vòng đó là bảo bối nên mới muốn trộm lấy.
Chỉ không biết Lâm Thính Tuyết làm sao lại biết được chuyện đó.
Trộm tín vật do trưởng bối tặng người khác mà vẫn có thể làm nữ chính sao? Lúc đọc quyển sách này, cô cũng từng nghĩ vậy. Nếu cái vòng đó là đồ vô chủ, hoặc là thứ nguyên chủ không coi trọng thì còn tạm hiểu được. Nhưng đây lại là vật nguyên chủ vô cùng trân quý.
Thế mà vẫn có độc giả khen Lâm Thính Tuyết là có mắt nhìn, lấy được bàn tay vàng về tay mình.
Khương Vân Đàn đột ngột lên tiếng: “Cô đứng trước cửa phòng tôi làm gì vậy?”
Lâm Thính Tuyết sững người, quay đầu lại thì thấy Khương Vân Đàn đang đứng cách đó hai, ba mét, chăm chăm nhìn mình.
Cô ta bấm chặt lòng bàn tay, gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh mà nói: “Tôi chỉ đang nghĩ đến những chuyện mấy ngày nay chúng ta cùng trải qua. Vân Đàn, có phải cô hiểu lầm tôi không? Lần trước lúc gặp phải zombie, tôi cũng chỉ vì hoảng sợ nên mới nắm lấy tay cô.”
Vừa nói, cô ta vừa đưa ra một hộp chocolate được đóng gói tinh xảo: “Tôi nhớ hình như cô rất thích chocolate của hãng này. Hôm nay thấy được nên tôi cố ý lấy cho cô một hộp. Sau này chúng ta còn phải cùng nhau quay về Kinh thị, mong cô đừng chấp nhặt chuyện lúc trước nữa.
“Chuyện zombie kia chỉ là sự cố thôi.”
Khi đó, cô ta đã quyết định đổ hết trách nhiệm lên đầu Khương Vân Đàn, vì thế mới ám chỉ Hạ Sơ Tĩnh nói như vậy. Cô ta tưởng rằng khi Khương Vân Đàn tỉnh dậy, nhất định sẽ làm ầm lên, như thế cô ta sẽ có thể thuận lợi đóng vai nạn nhân.
Ai ngờ, lời của Khương Vân Đàn lại khiến Thẩm Hạc Quy nhìn ra sơ hở. Mà cô ta cũng lo Khương Vân Đàn sẽ nói ra chuyện bị cô ta cố ý nắm tay. Nhưng nếu Khương Vân Đàn dám nói, thì cô ta cũng có thể nói rằng Khương Vân Đàn là người đẩy cô ta trước.
Tóm lại, chỉ cần Khương Vân Đàn không làm theo kịch bản cô ta sắp đặt, thì chuyện hai người bị zombie cắn chỉ là một mớ rối rắm không rõ đầu đuôi.
Khương Vân Đàn nhìn ánh mắt thay đổi liên tục của cô ta, bật cười khẽ: “Thôi đi, quan hệ giữa chúng ta không tốt đến mức đó đâu, càng không tốt đến mức cô cố ý đem chocolate tôi thích đến tặng tôi.”
“Hộp chocolate này tôi không dám nhận đâu, tôi sợ bị cô bỏ thuốc. Hơn nữa, trong phòng khách bây giờ ngoài chúng ta ra thì chẳng còn ai khác. Cô diễn trò cũng chẳng có ai xem đâu.”
“Tránh ra đi, đừng đứng chặn cửa phòng tôi nữa. Mà nói thật, cô đang yên đang lành đứng trước cửa phòng tôi làm gì? Nếu cô còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ cho là cô muốn hại tôi đấy.”
Khương Vân Đàn nói xong liền đi về phía phòng mình.
Lâm Thính Tuyết cắn môi, tỏ vẻ tủi thân: “Tôi không có, sao cô lại suy đoán lung tung như vậy?”
Khương Vân Đàn rút chìa khóa ra, cảnh giác nhìn cô ta: “Cô vừa rồi nhìn chằm chằm vào cổ tay tôi làm gì? Chẳng lẽ cô vẫn còn nhớ tới chiếc vòng ngọc chú Thẩm tặng tôi? Chẳng lẽ cô lượn lờ trước cửa phòng tôi là vì muốn trộm chiếc vòng đó?”
“Hèn gì Hạ Sơ Tĩnh lại vô cớ bảo tôi đưa vòng ngọc cho cô bồi tội. Xem ra cô đã sớm nhòm ngó chiếc vòng này nên mới sai Hạ Sơ Tĩnh nói như vậy chứ gì. Hạ Sơ Tĩnh là tay chân của cô, chắc chắn là được cô ra hiệu mới nói vậy.”
Trong đầu Lâm Thính Tuyết vang lên hồi chuông cảnh báo, sao bây giờ Khương Vân Đàn lại trở nên thông minh như vậy?