Cô ta chỉ có thể yếu ớt phản bác: “Tôi không có, thật sự không phải như cô nghĩ đâu.”
Khương Vân Đàn chỉ lạnh lùng nói: “Tránh ra đi, tôi không muốn thấy cô. Cô không định nghĩ rằng chỉ cần lấy được chiếc vòng đó là chú Thẩm sẽ nhìn vòng mà chấp nhận cô làm con dâu đấy chứ? Thật nực cười.”
“Không phải…” Lâm Thính Tuyết còn chưa nói hết câu thì Khương Vân Đàn đã mở cửa ngay trước mặt cô ta.
Sau khi vào phòng, cô đập mạnh cửa rầm một tiếng.
Lâm Thính Tuyết vừa bị bẽ mặt vừa bị mắng cho một trận nhưng cô ta lại chẳng thấy không vui chút nào.
Ánh mắt cô ta nhìn về phía cánh cửa đầy đắc ý, cảm thấy Khương Vân Đàn đúng là ngốc nghếch đến cực điểm.
Trong đầu Khương Vân Đàn chỉ toàn nghĩ đến việc mình sẽ được ba Thẩm công nhận, rồi sẽ gả cho Thẩm Hạc Quy. Thậm chí còn cho rằng việc mình muốn có được chiếc vòng ngọc huyết kia chỉ là vì nó tượng trưng cho con dâu của nhà họ Thẩm.
Nhưng rốt cuộc ai mới là người đáng cười đây? Việc Thẩm Hạc Quy ở bên ai, là chuyện mà một cái vòng có thể quyết định sao?
Sau khi vào phòng, Khương Vân Đàn khóa cửa lại.
Xem ra, Lâm Thính Tuyết nếu chưa lấy được chiếc vòng thì sẽ không chịu từ bỏ. Muốn trộm? Đừng nói là vòng huyết ngọc, ngay cả chiếc vòng huyết phỉ kia cô cũng sẽ không cho Lâm Thính Tuyết đâu.
Khương Vân Đàn nhìn mình đã chạy cả ngày, còn giết zombie, trên người toàn là dấu vết bẩn thỉu.
Cô cởi bộ quần áo đang mặc ra, nghĩ một lát rồi quyết định tắm rửa. Nhưng trong phòng tắm không còn nước.
Cô trực tiếp lấy từ không gian ra hai thùng nước đóng chai, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.
Dù sao cô cũng biết sau tận thế nguồn nước có thể sẽ khan hiếm, nên lúc thấy nước đóng chai trong kho siêu thị, cô đã thu vào rất nhiều. Trong thời gian ngắn, chắc chắn sẽ không thiếu nước.
Vì dùng hết hai thùng nước nên không gian cũng trống ra chút ít.
Mặc đồ ngủ, Khương Vân Đàn nhìn sang tủ hàng của mình. Trong đó có bốn ô đầy ắp hiện số 999, chính là những vật tư cô gom được trong kho siêu thị.
Còn một ô khác chỉ có 640, trong đó 500 là quần áo, còn lại là trang sức vàng ngọc 42 thùng, đồng hồ 28 thùng, mỹ phẩm và đồ dưỡng da 72 thùng. Quả thật, hàng hóa ở trung tâm thương mại rất dồi dào.
Dù đều tính theo thùng, nhưng kích cỡ lại khác nhau.
Khương Vân Đàn tò mò hỏi Tiến Bảo, tại sao đồ to nhỏ khác nhau mà lại có thể để chung vào một ô trong tủ hàng?
Tiến Bảo ngừng vài giây, rồi nói:【Nếu cô trồng một cánh đồng dưa hấu, đến khi đem đi bán, cô có thể đảm bảo quả nào cũng y hệt nhau sao?】
Khương Vân Đàn:…
“Mi nói rất có lý. Hệ thống của bọn mi suy nghĩ thật chu đáo, rất là nhân tính hóa.”
【Sao nghe như cô đang mỉa mai vậy?】
“Chắc chắn là mi cảm giác sai rồi. Thiết lập này đối với ta mà nói là chuyện tốt, sao ta có thể mỉa mai được chứ. Tiến Bảo, mi đừng có học mấy trí tuệ nhân tạo ngoài kia, cái gì cũng bắt chước hết.”
【Những hệ thống đó sao có thể so với tôi?】
Khương Vân Đàn quả quyết: “Dĩ nhiên là không thể.”
Vì hệ thống vốn đã có quy định như vậy nên cô cũng yên tâm.
Cô cuộn mình trên ghế sofa, trước tiên gửi tin nhắn cho Mục Thanh Đường, chờ đối phương trả lời để giao dịch.
Cô nhìn qua tủ hàng khác, thấy bộ trang sức kim cương và váy dạ hội vẫn còn, liền lặng lẽ gỡ xuống.
Hai món đồ này đắt tiền như thế, e rằng sau tận thế sẽ rất khó kiếm được, huống chi còn là hàng đặt may riêng. Khi mới xuyên đến đây, cô bị hoảng loạn nên mới định đưa hai món đó lên thử xem có bán được không.