Ba người đàn ông hợp sức, ném xác mấy gã bảo vệ ra ngoài cửa sổ.
Khương Vân Đàn phát hiện, trong số đó có ba tên là bị cô bắn loạn mà chết.
Dưới lầu, Giang Duật Phong và Tiết Chiếu nghe thấy tiếng súng vọng xuống, đoán được bọn họ trên lầu gặp phải chuyện gì đó. Hai người đang nghĩ có nên lên giúp không, dù sao hôm nay số vật tư mà họ vất vả gom góp đều để trên đó.
Đang định cho một người lên xem thử thì đột nhiên trông thấy mấy tên mặc đồng phục bảo vệ rơi từ trên trời xuống.
Hướng đó, hình như là căn phòng Tổng Thống mà họ thuê.
Cả hai ngẩng đầu nhìn, thấy bóng dáng của nhóm Thẩm Hạc Quy, xác định họ vẫn ổn. Sau khi quan sát xung quanh thấy không còn người sống, họ quay lại xe.
-
Trên lầu, sau khi mấy người dọn dẹp phòng xong, trông cũng không còn chướng mắt như trước.
Những vật tư mà bọn họ đã vất vả thu thập, bị đám bảo vệ đó làm hư hại không ít, bao bì của mấy món đồ ăn liền bọn họ thu thập được lúc này vương vãi đầy trên bàn trong phòng khách.
Họ vào bếp xem thử, có dấu vết nấu ăn, may mà đám người kia chưa dùng hết nguyên liệu.
Thế là cả nhóm bắt đầu làm cơm từ số nguyên liệu còn lại.
Hôm nay rất mệt, cuối cùng mấy người Khương Vân Đàn dùng nấm và thịt xông khói làm một bữa cơm.
May là trong bếp có hai nồi cơm điện, hai đội của bọn họ với Lâm Hiên mỗi đội dùng một cái.
Khương Vân Đàn xách nồi cơm đã nấu xong vào thư phòng ăn chung với mọi người.
Ăn xong, Tề Nhược Thủy cũng hồi phục lại tinh thần, cùng Khương Vân Đàn nấu hết số nguyên liệu còn lại thành đồ chín.
Khương Vân Đàn nói cho họ biết không gian của mình có thể giữ tươi thực phẩm, khiến cả bọn rất vui. Điều đó có nghĩa là sau này họ sẽ được ăn cơm nóng thường xuyên.
Ban đầu chỉ định làm cơm nắm đủ ăn hai ngày, nhưng giờ họ quyết định dùng hết số gạo và bột mì thu được trong mấy ngày qua. Gọi là cơm nắm, nhưng thực chất là nấu cơm với nhiều nguyên liệu rồi nắm thành nắm to bằng nắm tay, cho vào túi nilon rồi cất vào không gian của cô.
Khương Vân Đàn vừa nhìn Tề Nhược Thủy nhào bột, vừa để ý tình hình trong nồi cơm điện.
Trong không gian vốn khá yên tĩnh, bỗng vang lên giọng Dư Khác hơi run rẩy:
“Anh Thẩm, anh nhớ cầm tay cho chắc nhé, chỉ cạo đầu thôi, không đến mức làm em biến dạng đâu nhỉ?”
“Im miệng.” Thẩm Hạc Quy lạnh giọng nói.
Khương Vân Đàn nghĩ nghĩ rồi lấy thuốc trị bỏng và kháng viêm trong không gian ra, đặt cạnh họ.
Dư Khác thấy vậy, xúc động nói: “Cảm ơn em gái, anh còn tưởng chúng ta không có thuốc trị bỏng cơ.”
“Có mà.” Khương Vân Đàn nhẹ nhàng đáp, “Chỉ có ba tuýp thôi, sau này có cơ hội sẽ thu thập thêm.”
Biết đâu sau này họ còn gặp phải dị năng giả hệ Hỏa.
Rất nhanh, đầu của Dư Khác đã bị cạo trọc. Tuy là để đầu đinh, nhưng vì gương mặt ưa nhìn nên trông anh ấy vẫn có vẻ rất thanh tú.
Thẩm Hạc Quy và Dư Khác tiếp nhận công việc nấu ăn, bảo hai cô đi nghỉ trước.
“Các anh biết làm thật không đấy?” Tề Nhược Thủy hơi nghi ngờ hỏi.
“Nhìn lâu rồi cũng học được.” Dư Khác đáp.
Khương Vân Đàn cũng đã mệt, không khách sáo nữa, quay người về phòng mình. Tề Nhược Thủy không muốn về ở cùng Lâm Thính Tuyết, bèn tựa vào sofa thư phòng nghỉ ngơi.
Vừa ra khỏi cửa, Khương Vân Đàn đã thấy Lâm Thính Tuyết đang đi đi lại lại trước cửa phòng mình.