Tề Nhược Thủy nhìn chằm chằm gọn lửa trên người Dư Khác, vô thức giơ tay lên.
Bất ngờ, vài quả cầu nước nhẹ nhàng ném trúng người Dư Khác, trực tiếp dập tắt ngọn lửa đang cháy trên người anh ấy.
Dư Khác thấy mình không sao, lập tức phản ứng lại, lao về phía mấy tên bảo vệ còn lại. Có lẽ vì thấy mình bị thương, anh ấy ra tay càng thêm tàn nhẫn.
Anh Liệt thấy người của mình bị xử lý gần hết, chỉ còn lại hai tên, trong lòng nảy sinh suy nghĩ độc ác.
Gã ta khó khăn lắm mới thức tỉnh được dị năng, định thay đổi vận mệnh, bước lên đỉnh cao cuộc đời, sao có thể chết oan ở đây được.
Ngay lúc gã ta định tụ thêm cầu lửa trong lòng bàn tay thì Thẩm Hạc Quy liền chém đứt hai tay gã ta. Giây sau, cây gậy sắt của Dư Khác đập mạnh xuống đỉnh đầu gã ta.
Anh Liệt lập tức ngất đi. Nhưng Dư Khác không buông tha, để Thẩm Hạc Quy dùng dao chặt đầu gã ta xuống.
Mấy người nhìn chín tên bảo vệ nằm trên đất, cộng thêm hai tên bên ngoài, không khỏi nhíu mày.
Chả trách dám mò lên phá cửa họ, mười một tên đàn ông, đủ lập thành một đội rồi.
Người thì đã xử lý xong nhưng mấy quả cầu lửa do anh Liệt ném loạn khi nãy vẫn đang cháy.
Thẩm Hạc Quy nghĩ đến bình chữa cháy ở hành lang, đang định đi lấy thì thấy Khương Vân Đàn ôm hai bình chữa cháy đứng ở cửa.
Thẩm Hạc Quy liền phản ứng, vội vàng qua nhận lấy, sau đó anh và Dư Khác cầm bình chữa cháy, dập tắt ngọn lửa trong phòng.
Tề Nhược Thủy thấy họ không sao thì toàn thân mềm nhũn, lúc này đang ngồi bệt dưới đất. Dư Khác vội vàng chạy tới bế cô ấy lên, đặt cô ấy ngồi xuống ghế sofa.
Tề Nhược Thủy nhìn lớp da đỏ rực lộ ra sau lớp áo bị đốt thủng của anh ấy thì lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không sao, anh ổn. Còn em thì sao, có phải đã thức tỉnh dị năng rồi không?” Dư Khác ân cần hỏi han.
“Ừm, chắc là dị năng hệ Thủy.” Tề Nhược Thủy nói, muốn thử biến ra chút nước cho Dư Khác xem, nhưng lại chẳng tạo ra được giọt nào, đầu còn đau dữ dội.
Khương Vân Đàn thấy cô ấy khó chịu liền nói: “Chị Nhược Thủy thức tỉnh dị năng rồi à, tốt quá. Nhưng chắc chị dùng dị năng quá độ rồi, nghỉ ngơi là sẽ ổn thôi.”
“Đúng đúng, Nhược Thủy, em cứ nghỉ ngơi đi.” Dư Khác cũng phụ họa.
“Vết bỏng trên người anh, thực sự không cần xử lý một chút sao?” Tề Nhược Thủy vẫn hơi lo lắng. Ở chung với anh suốt một năm, cô ấy biết tên công tử này vốn không chịu được đau.
Bình thường chỉ cần lấy bát từ trong lò vi sóng bị nóng chút thôi đã kêu la oai oái với cô ấy rồi.
“Lát nữa bôi thuốc mỡ là được.” Dư Khác đặt tay lên vai cô ấy, “Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác không cần lo.”
Lời này vốn rất cảm động, nhưng Tề Nhược Thủy nhìn mái tóc cháy xém của anh ấy, đột nhiên thấy không cảm động nổi.
Dư Khác phát hiện ánh mắt cô ấy có gì đó kỳ lạ, hỏi: “Sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?”
Khương Vân Đàn mím môi cười: “Anh Dư Khác, hay là anh soi gương xem tóc của mình đi?”
“Hả?” Dư Khác lòng đầy nghi hoặc bước tới chiếc gương trong phòng khách.
Sau đó anh ấy hét lên không thể tin nổi: “Á, mái tóc dày của tôi!”
Anh ấy nhìn mái tóc cháy xém, lởm chởm trong gương, chớp mắt liên tục, cứ tưởng mình đang gặp ảo giác.
Dư Khác khóc không ra nước mắt, nhưng rất nhanh đã bị Thẩm Hạc Quy kéo đi dọn dẹp đám bảo vệ.