“Tao nhớ trong đám đó có mấy tiểu thư nhà giàu. Chờ bọn chúng quay lại là chúng ta có lộc hưởng rồi. Trước tận thế mấy con đó đúng là cực phẩm, chúng ta gặp còn phải cúi đầu. Giờ thì tới lượt bọn nó phải nịnh bợ tụi này rồi!”
“Cái con nhóc kiêu ngạo kia là đứa xinh nhất mà cũng là đứa xem thường người khác nhất, nhất định phải để anh Liệt dạy dỗ nó cho đàng hoàng. Cái lúc chúng nó mới đến, anh Liệt còn tốt bụng mang hành lý giúp con nhỏ đó, mà nó lại dám khinh thường, còn mắng cả anh Liệt!”
“Đúng đúng, anh Liệt nhất định phải dạy cho con đó một bài học, để nó biết rõ thế nào là kính trọng đàn ông!”
Ngay sau đó, một giọng nghiến răng nghiến lợi vang lên: “Con đàn bà thối tha đó, ông đây nhất định phải cho nó biết tay!”
Nghe đến đây, trong đầu Khương Vân Đàn bỗng hiện lên ký ức về người đơpcj gọi là anh Liệt này. Tên đó mặt mũi coi như được, hơi có vẻ âm nhu.
Lúc giúp nguyên chủ cầm hành lý, luôn cố ý buông lời ngon ngọt lấy lòng nữ chính, nói trắng ra là muốn dựa hơi tiểu thư nhà giàu, ăn bám phụ nữ.
Nguyên chủ cảm thấy biểu cảm kỳ quặc trên mặt gã ta làm ô nhiễm mắt mình, vốn định mắng vài câu nhưng vì có Thẩm Hạc Quy ở đó nên cô ấy chỉ gọi quản lý đến, yêu cầu đổi người khác giúp cô ấy mang hành lý.
Giờ e rằng đã bị cái tên anh Liệt vừa mới đắc thế kia ghi thù rồi.
Lâm Thính Tuyết đi phía sau nghe hết những lời này, trong lòng cười lạnh một tiếng. Cô ta sớm đoán được Khương Vân Đàn sẽ tự rước họa vào thân, suốt ngày đắc tội người khác.
Trong lòng cô ta bỗng dâng lên một ý nghĩ mãnh liệt, muốn tạo ra tiếng động gì đó chỗ này để người bên trong phát hiện ra Khương Vân Đàn đang ở đây. Tốt nhất là đẩy Khương Vân Đàn ra ngoài để bọn họ nhìn thấy cô ta.
Nhưng ý nghĩ đó lập tức bị cô ta bác bỏ. Quá rõ ràng. Không thể động thủ với Khương Vân Đàn ngay trước mặt Thẩm Hạc Quy được.
Thẩm Hạc Quy lặng lẽ nói với Khương Vân Đàn một chữ.
Khương Vân Đàn thò tay vào áo khoác chống nắng, lấy từ túi đeo bên hông ra một khẩu súng. Bình thường cô không để súng ở đây, nhưng để không bị Lâm Thính Tuyết nghi ngờ, cô đã chuẩn bị sẵn.
Chưa kịp để ai phản ứng.
Khương Vân Đàn giơ súng, liếc nhìn vào trong phòng, nhắm ngay chỗ có nhiều người và bóp cò sáu phát liên tiếp.
Trong phòng vang lên tiếng la hét thảm thiết — rõ ràng là trúng đạn.
Nhân lúc bên trong còn chưa kịp hoàn hồn, Thẩm Hạc Quy cùng hai người đàn ông cầm vũ khí xông vào, đấm đá túi bụi.
Lâm Thính Tuyết nghiến răng, tiện tay bắt một người, dùng dây leo trói tay chân gã lại, liền ra tay đánh cho đám người bên trong một trận.
Đáng ghét thật! Rõ ràng cô ta muốn Khương Vân Đàn gặp chuyện, giờ lại phải ra tay giúp cô ta xử bọn đàn ông khốn khiếp kia để không bị nghi ngờ.
Vì trong tay Khương Vân Đàn có súng nên không ai dám lại gần cô.
Bất ngờ, trong phòng xuất hiện vô số cầu lửa nhỏ, mọi người vừa đánh vừa phải né tránh.
Khương Vân Đàn sợ nếu lửa cháy lan thì cả phòng sẽ bốc cháy, mà bọn họ còn phải ở lại đây qua đêm. Cô liền đưa khẩu súng cho Tề Nhược Thủy, nhớ ra hành lang có bình cứu hỏa, vội chạy ra ngoài lấy.
Tề Nhược Thủy nhìn thấy tình hình rối loạn, không dám tùy tiện nổ súng, sợ bắn nhầm người mình.
Bỗng nhiên, gã được gọi là anh Liệt tập trung một loạt cầu lửa nhỏ, nhắm thẳng vào Dư Khác.
Tóc và quần áo Dư Khác bốc cháy, cảnh tượng trong mắt cô ấy chỉ toàn là ngọn lửa đỏ rực.
Nhất là khi thấy Dư Khác không dập được lửa, tay bị bỏng, ngọn lửa còn lan ra nhanh, cô ấy lo lắng đến cực điểm, cảm thấy trong người có một luồng sức mạnh bùng lên…