Dư Khác nghe vậy cũng bước tới giúp che chắn: “Ồ, ở đây có tổ yến ngon gì thế, để tôi xem thử.”
Vừa nói, anh ấy đã đứng chắn ngay cửa, cắt đứt ý định muốn bước vào của ba người Lâm Hiên.
Thấy vậy, Thẩm Hạc Quy vội vàng chỉ loại thuốc vừa chọn cho Khương Vân Đàn xem, Khương Vân Đàn cũng rất phối hợp mà thu lại.
Ở đây, ngoài những loại thuốc thông thường như thuốc chống viêm, hạ sốt, cảm cúm và giảm đau, họ còn chọn thêm mấy loại thuốc chữa bong gân, chấn thương… Băng gạc cũng lấy không ít.
Thậm chí cả bông gòn, băng cá nhân, nhiệt kế… Những vật nhỏ nhặt cũng không bỏ sót.
Sau đó, Khương Vân Đàn xách một thùng tổ yến ăn liền cùng hai hộp trà hoa hồng ra ngoài. Ngay cả Dư Khác và Thẩm Hạc Quy cũng mỗi người bê hai thùng tổ yến để lên xe.
Lâm Thính Tuyết thấy cảnh này, sắc mặt càng thêm u ám.
Họ càng ngày càng chiều Khương Vân Đàn quá mức? Chẳng lẽ chỉ vì muốn cô ta ngoan ngoãn, không gây chuyện?
Nhưng mấy ngày nay, hình như Khương Vân Đàn cũng không gây ra chuyện gì.
Nhưng nếu cứ để nhóm Thẩm Hạc Quy tiếp tục nuông chiều cô ta như vậy, e là trong mạt thế cô ta cũng không sống được bao lâu. Biết đâu lúc nào đó sẽ chọc phải kẻ thù mạnh hơn.
Nhưng cô ta tuyệt đối không thể để Khương Vân Đàn khiến chiếc vòng tay đó nhận chủ. Nếu không, Khương Vân Đàn sẽ không dễ đối phó nữa.
Hơn nữa, nếu biết cô ta có một chiếc vòng tay không gian, e rằng ba Thẩm sẽ coi cô ta như bảo bối mà nâng niu. Thẩm Hạc Quy xưa nay luôn nghe lời ba mình, nếu không thì đã không có chuyện dù không ưa Khương Vân Đàn nhưng anh lại vẫn để cô ta ở bên cạnh suốt như vậy rồi.
Cô ta phải nhanh chóng tìm cơ hội đoạt lấy chiếc vòng huyết ngọc đó, kẻo để bảo vật rơi vào tay loại người ngu ngốc kiêu ngạo như Khương Vân Đàn thì thật là ô nhục.
Khương Vân Đàn thì chẳng thèm để ý Lâm Thính Tuyết đang nghĩ gì. Sau khi cùng mọi người chất đồ lên xe xong, họ lại quay lại hiệu thuốc lần nữa.
Xe bị họ chất đầy kín mít, cốp sau sớm đã không còn một khe hở.
Băng ghế sau vốn đủ cho ba người ngồi, giờ chỉ đủ chỗ cho một mình Khương Vân Đàn. Ngay cả dưới chân cô cũng chất một thùng nước khoáng.
Ghế phụ cũng không khá hơn, đồ đạc chất đầy bên dưới.
Lần đầu tiên Khương Vân Đàn thấy chiếc Cullinan đắt đỏ lại mang hơi thở bình dân như thế.
Lấy thuốc xong thì trời cũng gần tối.
Họ nhận ra, càng gần chạng vạng, zombie càng trở nên hung hãn và nhạy bén hơn.
Cả nhóm lái xe quay về khách sạn, dọc đường không dừng lại dù gặp phải người hay zombie.
Nếu là zombie thì tông thẳng qua, còn là người thì tránh sang đường khác. Không phải không có người muốn chặn xe của bọn họ nhưng thấy tốc độ xe không hề giảm thì liền sợ hãi rút lui.
Khi đi qua khu dân cư gần khách sạn, Khương Vân Đàn thấy bên ngoài có xe quân đội.
Phía trước, Thẩm Hạc Quy hạ cửa kính xuống một chút, tiếng loa bên ngoài lọt vào tai cô.
“Xin quý cư dân chú ý, chính phủ đã thành lập căn cứ Hải Thành. Ai muốn cùng chúng tôi đến căn cứ Hải Thành, hãy thu dọn đồ đạc trong vòng nửa tiếng và xuống dưới đây.”
“Đã trôi qua mười phút, các bạn còn lại hai mươi phút.”
Thì ra là chính phủ đã lập căn cứ Hải Thành. Có vẻ như họ không bỏ mặc dân chúng mà đã cử người đi cứu trợ những người sống sót.
Khi xe của bọn họ đi qua, vẫn nghe thấy có người trên lầu hét lên rằng họ sợ có zombie trong hành lang, mong quân đội lên đón.