Trên xe.
Thẩm Hạc Quy uống một ngụm nước, rồi hỏi vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Khương Vân Đàn liền kể lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng, không giấu giếm.
Thẩm Hạc Quy cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: “Sau này tìm mấy tiệm không có người sống thì tốt hơn, mấy nơi thế này không cần thiết phải dây dưa, không đáng.”
Khương Vân Đàn gật đầu. Thật ra nếu không phải hai người kia được voi đòi tiên, còn muốn họ đưa đi theo, lại còn ăn uống hầu hạ tử tế thì họ cũng chẳng đến mức phải trả lại zombie cho bọn họ như vậy.
Còn chuyện hai người kia sau này ra sao, đó không phải việc cô cần lo.
Thẩm Hạc Quy dùng bộ đàm bảo mọi người đi tìm tiệm thuốc nhỏ bên đường.
Lúc đó, giọng của Lâm Hiên vang lên từ bộ đàm, mang theo vẻ khó hiểu: “Lúc nãy cứ lấy thuốc luôn chẳng phải xong à? Còn phiền phức như vậy. Hai người đó không muốn cho thì dạy cho họ một bài học là được. Dù sao giờ là tận thế, nhiều thứ đã thành vật vô chủ.”
Thẩm Hạc Quy bình thản nói: “Cậu nói cũng không sai, nhưng nếu người ta kiên quyết không cho, mà cậu lại ép lấy, chắc chắn sẽ dẫn đến xung đột. Mà đã xung đột rồi thì sẽ loạn, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện.”
“Chẳng lẽ chỉ vì chúng ta muốn thu thập thuốc, mà chủ tiệm ngăn cản, thì chúng ta lại vì thuốc mà ra tay xử lý người ta sao?”
Trong lòng Lâm Hiên chỉ có một suy nghĩ: Sao lại không được?
Nhưng anh ta vẫn không nói ra trước mặt mọi người, vì như vậy sẽ bị cho là quá lạnh lùng.
Thẩm Hạc Quy tiếp lời: “Chúng ta không có mặt tại hiện trường, nhưng phải tin tưởng lựa chọn của đồng đội. Bọn Dư Khác đã quyết định không thu thập vật tư ở đó thì chắc chắn là có lý do.”
Dư Khác cũng nói: “Hai người đó là loại mặt dày vô lại, dây dưa với họ chỉ tổ phiền phức. Hơn nữa, tiệm thuốc đâu chỉ có một, đổi chỗ khác là xong.”
“Được rồi.” Giọng Lâm Hiện có chút bực bội.
Vấn đề là Dư Khác và Thẩm Hạc Quy lại thân nhau, hai người cùng một phe, khiến anh ta cảm thấy mình chẳng có tiếng nói gì cả.
Anh ta thầm nghĩ, đợi về lại Kinh thị, anh ta nhất định phải lập đội riêng. Anh ta nghiêng đầu, khóe mắt khẽ liếc Lâm Thính Tuyết một cái.
Ngay cả em gái anh ta còn có thể thức tỉnh dị năng, bọn họ là anh em ruột, anh ta không tin mình lại không có dị năng.
Rất nhanh, nhóm người đã tìm thấy một tiệm thuốc trên con phố ít zombie.
Khi họ đang thu thập thuốc, Dư Khác kéo Khương Vân Đàn đi vào tiệm rượu và thuốc lá bên cạnh.
Dư Khác nói: “Thuốc lá đôi khi là hàng quý đấy, em gái thu chút ít đi, đến lúc cần còn có thể dùng để khơi thông quan hệ. Rượu cũng là chất dẫn cháy rất tốt.”
Khương Vân Đàn thấy bên cạnh có để bật lửa, liền gật đầu, tiện tay cầm luôn.
Nhưng họ cũng không lấy nhiều rượu và thuốc lá, chỉ khoảng nửa mét khối, chừa lại chỗ để thuốc.
Khi hai người từ tiệm rượu bước ra, Khương Vân Đàn đã nghe thấy Thẩm Hạc Quy gọi cô, còn vẫy tay ra hiệu.
Cô bước tới, Thẩm Hạc Quy nói: “Ở đây có ít tổ yến với trà hoa hồng, không phải em muốn sao? Trong kho còn nữa, em theo anh vào xem, muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”
Khương Vân Đàn lập tức hiểu ý anh, rồi theo vào kho hàng.