Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 41: Anh thấy chúng tôi giống kiểu coi tiền như rác lắm à?

Trước Sau

break

Khương Vân Đàn nghe bọn họ nói, trong lòng không khỏi cảm thán một câu: Thật là mặt dày vô sỉ.

Dư Khác chế giễu: “Bọn tôi còn chưa lấy gì mà mấy người đã bắt đầu đưa ra yêu cầu rồi à?”

Anh ấy liếc nhìn về phía nhóm Thẩm Hạc Quy còn đang chiến đấu với zombie bên ngoài, rồi chỉ vào đống xác zombie vừa bị bọn họ giết, nói: “Sao mấy người không nói là bọn tôi đã cứu mấy người, mấy người nên để bọn tôi tùy ý lựa chọn, coi như là báo đáp ân cứu mạng đi.”

Bà chủ nghe vậy, đột nhiên lên tiếng: “Nếu mấy người đã tốt bụng cứu chúng tôi, vậy mang theo chúng tôi thì có gì không được? Các người đến đây lấy thuốc, chứng tỏ nhất định cần thuốc của chúng tôi để cứu mạng.”

“Hiện giờ, dù nhìn thế nào, thuốc men đều là tài nguyên quý giá. Mấy người lấy thuốc của chúng tôi thì việc bảo vệ an toàn cho chúng tôi chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”

Dư Khác tức đến bật cười: “Mấy người nghĩ bọn tôi ngu chắc?”

“Sao? Giúp mấy người giết đám zombie kia, để mấy người có thể ra khỏi đó, mấy người không những không biết ơn, còn định trở mặt, bám lấy bọn tôi à?”

“Là ai kêu mấy người vào giết đám zombie đó? Là mấy người tự làm, đâu phải chúng tôi cầu xin gì.” Ông chủ ưỡn ngực nói, dáng vẻ vô cùng ngang ngược.

Dư Khác thực sự không hiểu ông ta dựa vào cái gì mà dám như thế.

Đúng lúc anh ấy còn đang do dự có nên thu thập thuốc trong tiệm này không, thì Khương Vân Đàn lên tiếng: “Nếu bọn họ đã không cần chúng ta giúp, cũng không muốn ai đụng vào tiệm thuốc của họ, vậy thì thôi đi. Dù gì, đó cũng là tài sản của họ.”

Dư Khác nghi hoặc liếc cô một cái, đại tiểu thư này lại đi bênh vực hai người kia sao?

Nhưng ngay giây tiếp theo, lời Khương Vân Đàn nói khiến anh ấy lập tức hiểu ra.

“Họ đã không muốn tiệm thuốc của mình thiếu một thứ gì thì chúng ta cứ trả lại nguyên vẹn những gì nên có cho họ là được.” Khương Vân Đàn lười biếng nói.

Dư Khác gật đầu, rồi nói với mấy người khác: “Ra ngoài trước đi, bàn bạc với anh Thẩm một chút.”

Lâm Thính Tuyết không hiểu tại sao họ lại phải cư xử lý lẽ như vậy, nhưng thấy Dư Khác và Khương Vân Đàn đã đi ra ngoài, cô ta cũng chỉ đành đi theo.

Ông bà chủ vẫn chưa nghe ra ẩn ý trong lời họ, còn đang đợi Dư Khác thỏa hiệp, chịu dẫn họ theo.

Dù sao, nhóm kia đã giải quyết hết đám zombie trong tiệm giúp họ rồi, chẳng lẽ lại bỏ công vô ích?

Nhưng rất nhanh, họ bị lời của Dư Khác làm cho sững sờ.

Vừa ra đến cửa, Dư Khác hô với Thẩm Hạc Quy: “Anh Thẩm, thả sáu con zombie vào đây, trả lại cho vợ chồng ông bà chủ đi.”

Thẩm Hạc Quy nghe xong liền hiểu chắc là nhóm bên trong gặp phải chuyện gì rồi.

Anh ta nhìn Tiết Chiếu, cả hai gật đầu, thả ra đúng sáu con zombie, không hơn không kém. Sau đó, cả nhóm bắt đầu lùi dần về phía xe.

Dư Khác thấy vậy liền bảo Giang Duật Phong hộ tống Khương Vân Đàn và mấy cô gái rời đi trước.

Còn anh ấy thì dụ lũ zombie tới cửa tiệm thuốc, dẫn chúng vào trong, rồi chờ cơ hội chuồn ra ngoài.

Sau mấy ngày luyện tập, tuy chưa thể cùng lúc giết nhiều zombie nhưng dẫn dụ vài con vẫn dễ như trở bàn tay.

Ông bà chủ thấy cảnh đó thì hoảng hốt tột độ.

Họ vốn định chạy theo Dư Khác, nhưng khi lũ zombie ngửi thấy mùi của họ  thìlập tức nhào tới khiến họ sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Ông chủ vội hét lên: “Các người quay lại đi! Cho các người lấy thuốc của tôi không được sao?”

Nhưng ông ta chỉ nghe thấy giọng nhẹ tênh của Dư Khác: “Mấy người tự giữ lấy mà dùng đi.”

Ông bà chủ nhìn đám zombie ngày càng tiến gần, sợ tới mức vừa lăn vừa bò chạy về kho hàng vừa nãy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc