Đã đến đây rồi thì đành chấp nhận, dù sao cô cũng không quay về được nữa. May là, thế giới cũ của cô không có người thân, cũng chẳng còn gì lưu luyến.
Nhưng lúc này, cô lại gọi Tiến Bảo ra, hỏi trong đầu: “Mi biết tại sao ta lại đến thế giới này không?”
Tiến Bảo không suy nghĩ đã đáp:【Tôi không biết nha, sao tôi biết được?】
【Trước khi cô đánh thức tôi, tôi còn chẳng quen biết cô.】
Khương Vân Đàn thở dài bất lực: “Ôi, mi còn tự xưng là hệ thống siêu lợi hại nữa chứ, có chuyện này thôi mà cũng không biết.”
Tiến Bảo thở dài u oán:【Haha, không phải cô thức đêm rồi đột tử à? Trách ai được.】
Khương Vân Đàn: “Tiến Bảo, mi thay đổi rồi, bây giờ còn nói chuyện kiểu châm chọc ta nữa.”
Tiến Bảo:【 Hết cách rồi, tôi học từ sếp của tôi hết đấy.】
Khương Vân Đàn:…
Nhưng nghĩ lại, cuộc sống thế này hình như cũng không tệ lắm, có đùi ôm, an toàn tạm thời được đảm bảo.
Còn có thể trải nghiệm cảm giác “mua sắm 0 đồng”, muốn gì lấy nấy, chẳng cần lo về giá.
Quan trọng nhất là, không cần đi làm cày cuốc như trâu ngựa nữa, còn có thể giao dịch với người ở các thế giới khác. Cuộc sống cũng xem như phong phú muôn màu.
Khương Vân Đàn nhanh chóng tự an ủi mình.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước một hiệu thuốc lớn, bên ngoài treo biển “Hiệu thuốc 24 giờ”.
Khương Vân Đàn liếc nhìn, trong hiệu thuốc có khoảng sáu bảy con zombie đang lảng vảng.
Nhưng việc cấp bách hơn là, sau khi họ dừng xe, đám zombie xung quanh ùn ùn kéo đến.
Có vẻ con phố này từng là khu chợ đêm nên lúc tận thế bùng phát, còn rất nhiều người đang ăn khuya ở đây. Chính vì đông người nên cũng có nhiều người biến thành zombie.
Thẩm Hạc Quy và Tiết Chiếu làm theo cách cũ, vừa xuống xe liền bắt đầu hành động.
Khương Vân Đàn nhìn ra ngoài thấy ít nhất cũng có khoảng hai mươi con zombie, bèn yên lặng ngồi yên trong xe. Hết cách rồi, dù cô đã thức tỉnh dị năng tốc độ, nhưng vẫn chỉ là bé con mỏng manh dễ vỡ thôi.
Cô cũng không biết liệu mình có thể tiếp tục thức tỉnh dị năng khác không. Nếu có thể kết nối với thế giới cấp cao hơn, ví dụ như đổi được một khẩu súng laser từ thế giới tinh tế chẳng hạn thì tốt biết mấy.
Tiến Bảo còn nói có cả thế giới tu chân nữa, đến lúc đó đổi ít đan dược để tăng cường sức mạnh hẳn là cũng có thể.
Thấy cô không mạo hiểm xuống xe, Thẩm Hạc Quy yên tâm chiến đấu với đám zombie trước mặt.
Nhưng sau khi dọn dẹp xong một đợt, lại có một đợt zombie khác kéo đến.
Thẩm Hạc Quy cau mày, hô lớn: “Giữ lại một nửa người ở đây đối phó với zombie, nửa còn lại vào trong hiệu thuốc lấy thuốc, nhanh chóng rút lui.”
Dù gì, việc quan trọng nhất của họ là lấy thuốc, không phải giết zombie.
Rất nhanh, mọi người đã chia thành hai nhóm.
Thẩm Hạc Quy, Tiết Chiếu và Lâm Hiên ở lại chiến đấu, còn Dư Khắc và Giang Duật Phong dẫn theo bốn cô gái vào lấy thuốc, tiện thể giải quyết zombie trong tiệm.
Nhưng vừa dọn dẹp xong đám zombie trong tiệm, thì cửa kho nhỏ trong tiệm bị mở ra, hai người bước ra trông như một cặp vợ chồng. Người đàn ông hơi béo, người phụ nữ thì trông trẻ hơn vài tuổi.
Nhìn thấy đám người Khương Vân Đàn đang lấy đồ, ông chủ tiệm thuốc hùng hồn lên tiếng: “Tiệm này là của tôi, các người không được lấy đồ của tôi.”
“Nếu các người muốn lấy thuốc của tôi thì phải đảm bảo an toàn cho hai vợ chồng tôi, cho ăn ngon uống tốt.” Ông chủ nói những lời này, giọng không tự chủ được mà yếu dần đi.
Hai ngày qua, họ cũng từng nghĩ đến chuyện chạy trốn nhưng mỗi lần mở cửa kho, thấy mấy con quái vật ăn thịt người kia là chân tay lại mềm nhũn.
Không ngờ cuối cùng lại có người đến cứu họ.