Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 39: Đột nhiên lại trở nên thấu tình đạt lý

Trước Sau

break

Khương Vân Đàn cười hì hì nói: “Tất nhiên là không rồi, em chỉ tiện miệng nói thế thôi, anh đừng để bụng.”

Tuy nhiên, trong lòng cô lại nghĩ: Về sau chẳng phải anh chính là Diêm Vương sống ai cũng kính sợ sao? Chỉ là bây giờ vẫn còn chút lương tâm thôi.

Cô không ngu gì mà tự tìm đường chết, nói mấy lời này trước mặt Thẩm Hạc Quy.

Thẩm Hạc Quy cười bất đắc dĩ, hỏi: “Vừa nãy em lấy nhiều đồ như vậy, giờ chắc không gian cũng đầy rồi chứ?”

“Chưa đâu.” Khương Vân Đàn thản nhiên đáp.

“Hửm?” Thẩm Hạc Quy có chút nghi hoặc, đến cả Tiết Chiếu cũng ngoái đầu nhìn cô.

Cô vừa chạy qua không biết bao nhiêu cửa hàng, giờ lại nói chưa đầy.

“Những thứ lấy ở siêu thị và tầng năm, em đã sắp xếp lại rồi, trống ra được hai mét khối. Với lại giữa các món đồ vẫn còn kẽ hở mà, em nhét hết mấy món trang sức và đồng hồ vào những khe hở đó rồi, nên không chiếm chỗ nữa.”

Thẩm Hạc Quy:…

Tiết Chiếu:…

Cô nói nghe có vẻ rất có lý.

Thẩm Hạc Quy vô thức nói: “Bây giờ em biết tính toán rồi đấy.”

Khương Vân Đàn lườm anh một cái: “Em không muốn chịu khổ, nhưng đâu có ngốc, được chưa?”

Nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Hạc Quy lộ ra ý cười: “Đúng, em không ngốc.”

“Chút nữa chúng ta sẽ đến hiệu thuốc, em có thể chừa ra nửa mét khối để cho bọn anh đựng đồ không?” Thẩm Hạc Quy lên tiếng thương lượng.

Anh đoán, khu vực siêu thị và khu thời trang tầng năm chắc đã chất đầy đồ, e rằng năm mét khối mà cô tạm thời chia cho đội đã dùng hết rồi.

Khương Vân Đàn hơi ngẩng cằm, kiêu ngạo nói: “Nể tình các anh vừa rồi quậy cũng em, còn lại hai mét khối.”

“Không, em chỉ giữ lại nửa mét khối, còn lại để các anh đựng.”

“Được.” Thẩm Hạc Quy lập tức đồng ý, sợ cô đổi ý.

Xem ra cô cũng biết chuyện mình đi lấy đồng hồ vừa rồi là có phần bốc đồng, nhận thức về bản thân vẫn rất rõ ràng.

Nhưng chỉ cần đáp ứng yêu cầu nhỏ này của cô, cô sẽ không gây chuyện nữa, cũng tốt.

Tiết Chiếu đang lái xe nghe cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên. Không thể không nói, dù việc đi lấy vàng và đồng hồ hơi phiền thật, nhưng hình như cũng không phiền đến thế.

Hơn nữa, mấy thứ đó cũng không phải hoàn toàn vô dụng, dù gì thì đồng hồ có thể xem giờ, vàng sau này biết đâu có thể dùng để trao đổi gì đó.

Quan trọng nhất là, bọn họ còn tìm được vài khẩu súng phun lửa, dùng tốt thì cũng là vũ khí rất lợi hại.

Xe chạy trên đường, Khương Vân Đàn nhìn ra ngoài thấy số lượng zombie trên phố ngày càng nhiều.

Mấy tòa nhà ven đường cũng có nhiều người thò đầu ra cửa sổ, như đang quan sát tình hình bên ngoài.

Những người có ý thức nguy cơ cũng nhân lúc này ra ngoài tìm vật tư. Trên đường, họ cũng thấy không ít người xách túi chạy tới chạy lui.

Thậm chí có người không kịp chạy, hoặc không chú ý xung quanh, bị zombie bất ngờ từ nơi khác lao ra cắn trúng.

Vận khí tốt thì còn chạy thoát, xui thì chỉ có thể bị zombie xơi tái tại chỗ.

Khương Vân Đàn nhìn những cảnh tượng đó, im lặng không nói. Lúc này cô cảm thấy rất may mắn vì mình có một bàn tay vàng. Dù hiện tại chức năng của nó chỉ là lưu trữ đồ vật, chưa thể mang đến vũ khí có sức sát thương cao gì đó nhưng như vậy cũng đủ tốt rồi.

Thẩm Hạc Quy thấy cô im lặng nhìn ra ngoài, tưởng cô bị dọa cho phát ngốc, liền nói: “Nếu thấy khó chịu thì đừng nhìn nữa, không còn cách nào khác, mỗi người có một số mệnh.”

“Ừm, không sao đâu.” Khương Vân Đàn nhẹ giọng đáp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc