Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 38: Thẩm Hạc Quy: Anh là Diêm Vương sống chắc?

Trước Sau

break

Hạ Sơ Tĩnh không nỡ nhìn những tiệm trang sức kia một cái. Lúc đầu cô ta cũng muốn lấy vài món, nhưng Lâm Thính Tuyết đã nói Khương Vân Đàn như vậy, nếu cô ta mà lấy thì chẳng phải là tát vào mặt Lâm Thính Tuyết sao?

Nên cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo phía sau Lâm Thính Tuyết.

Thẩm Hạc Quy đặt túi vàng ở ghế sau, hiện tại ghế sau chỉ còn một nửa chỗ trống.

Đám Lâm Hiên cũng đến bên cạnh xe của mình, bỏ số quần áo lấy được từ trên lầu vào trong xe.

Anh ta đi qua hỏi: “Giờ chúng ta có thể đi tìm thuốc rồi chứ?”

Họ dường như không có nhiều thuốc lắm, mà muốn quay về Kinh thị cũng phải mất mấy ngày đường. Đó là thời gian trước tận thế, sau tận thế còn phải giết zombie dọc đường, không biết sẽ mất bao lâu nên phải chuẩn bị thêm thuốc.

Thẩm Hạc Quy gật đầu: “Chút nữa trên xe nghỉ ngơi nửa tiếng, ăn chút cơm trưa, sau đó chúng ta đi tìm tiệm thuốc gần đây.”

“Được.” Lâm Hiên thở phào nhẹ nhõm. Anh ta thật sự lo Khương Vân Đàn lại giở trò, mà Thẩm Hạc Quy lại chiều theo cô ta.

Nếu vậy thì anh ta phải tự đi tìm thuốc. Không thể để bị Khương Vân Đàn kéo chân được.

Đúng lúc họ chuẩn bị lên xe, mấy người lúc nãy lên siêu thị tầng hai lấy đồ hoảng hốt chạy từ trên lầu xuống.

Phía sau họ còn có zombie đuổi theo, vừa chạy vừa kêu cứu.

Thẩm Hạc Quy nhìn Khương Vân Đàn một cái, bảo cô và Tiết Chiếu lên xe, sau đó cũng mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.

Dư Khác và Lâm Hiên thấy vậy thì hiểu ngay là anh không muốn quản chuyện này, cũng lập tức lên xe.

Thẩm Hạc Quy nói qua bộ đàm: “Chúng ta đi tìm tiệm thuốc luôn, không nghỉ ngơi ở đây nữa.”

Người phụ nữ áo tím và cô gái mặt búp bê thấy nhóm Thẩm Hạc Quy lên xe bỏ đi thì ngây người.

Họ vội vàng tăng tốc, chạy về phía cổng lớn. Cô gái mặt búp bê nhanh trí đóng cửa lớn của tòa nhà lại, tạm thời ngăn cách với đám zombie. May là zombie không biết mở cửa.

Cả người bọn họ thở phào nhẹ nhõm, tay vừa buông ra, túi nhựa đựng đầy đồ ăn cũng rơi xuống đất. Rõ ràng là năm người lên lấy đồ, giờ chỉ còn lại bốn.

Họ quay đầu lại, chỉ thấy bóng ba chiếc xe của nhóm Khương Vân Đàn.

Người phụ nữ áo tím không thể tin nổi nói: “Họ không cùng chúng ta lên tầng hai lấy đồ, để chúng ta một mình đối mặt với đám zombie đông như vậy đã đành. Giờ lại còn thấy chết không cứu.”

“Cũng đúng thôi, người ta đâu có nghĩa vụ phải cứu chúng ta.” Cô gái mặt búp bê thở hổn hển nói.

“Nhưng lúc nãy ở tầng năm, bọn họ đã cứu chúng ta mà.” Người phụ nữ áo tím lẩm bẩm: “Những ngày qua không gặp người sống nào khác, bọn họ cứu chúng ta, tôi còn cứ tưởng họsẽ đưa chúng ta theo…”

Cô gái mặt búp bê:…

Trên xe, mọi người bắt đầu ăn chút đồ lót dạ.

Thẩm Hạc Quy thấy Tiết Chiếu đang lái xe, bèn bóc một cái bánh mì đưa cho anh ấy.

Tiết Chiếu cười nói: “Không ngờ lại có ngày được tổng giám đốc phục vụ.”

Thẩm Hạc Quy:…

Khương Vân Đàn nghe anh ấy nói vậy thì có chút ngạc nhiên. Trong ấn tượng, Tiết Chiếu là người ít nói, chăm làm, không ngờ lại nói ra câu như vậy.

Cô vừa nghĩ, vừa cắn bánh mì, vừa lấy ra ba chai sữa chua từ trong không gian, đưa cho mỗi người một chai.

Thẩm Hạc Quy nhận lấy rồi nói: “Đám Lâm Hiên không biết em có không gian, nếu em muốn giấu thì đừng dùng khi có mặt bọn họ. Còn những thứ chúng ta chưa thu thập, em cũng đừng lấy ra dùng trước mặt họ.”

“Nếu anh lo em để lộ bí mật như thế thì sao không xử lý họ luôn đi cho rồi?” Khương Vân Đàn vừa nói, vừa làm động tác cắt cổ.

Thẩm Hạc Quy lập tức bật cười vì tức, hỏi ngược lại: “Anh là Diêm Vương sống chắc?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc