Ánh mắt Lâm Thính Tuyết u ám liếc nhìn bọn họ một cái, không ngờ bọn họ lại nhạy bén như vậy, thử xem có tinh hạch không, kết quả thật sự để bọn họ phát hiện ra.
Cô ta còn định nhặt món hời nữa chứ, lên xem thì chỉ còn lại phần rễ bị cắt nát. Nếu cô ta lấy được viên tinh hạch hệ mộc kia, có lẽ dị năng của cô ta có thể tăng lên một bậc.
Đáng tiếc thật.
Xem ra, vẫn phải đi theo bên cạnh Thẩm Hạc Quy mới có thể có thêm nhiều cơ duyên. Dù sao thì, kiếp trước lúc Thẩm Hạc Quy trở về Kinh thị, anh đã rất lợi hại rồi, nhưng vì lúc đó bọn họ không hoàn toàn hành động cùng nhau nên cô ta cũng không biết sau đó họ đã trải qua những gì.
Khương Vân Đàn cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thính Tuyết, chỉ làm như không thấy, bước theo sau Thẩm Hạc Quy đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua nhóm Lâm Thính Tuyết, cô thấy ánh mắt Lâm Thính Tuyết đang quét qua những tủ trưng bày trống rỗng.
Khương Vân Đàn cố ý nói: “Thế nào? Lúc nãy còn cười tôi nhặt vàng, giờ thấy tôi lấy được nhiều như vậy, chẳng phải là cũng động lòng rồi sao?”
Cô nói bằng giọng mỉa mai: “Lâm Thính Tuyết, chẳng lẽ cô cũng muốn học theo tôi à? Vừa nãy còn khinh thường tôi cơ mà, bây giờ lại muốn bắt chước tôi, đúng là tự tát vào mặt mình. Tôi thấy, cô đừng khinh thường tôi nữa, chi bằng tự khinh thường chính mình đi.”
Lâm Thính Tuyết siết chặt nắm tay, chỉ cảm thấy người trước mắt thật đáng đánh. Cô ta cắn thịt mềm bên trong miệng, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn xem cô nhặt được thứ rác rưởi gì thôi.”
“Ôi, có người nói vàng là rác rưởi kìa, nếu vàng là rác thì chẳng phải cô chính là phân là nước tiểu của súc vật à.” Khương Vân Đàn bật cười nhẹ.
“Nói vàng là rác rưởi, thế sao cô lại còn đeo vàng trên tai?”
Lúc này Lâm Thính Tuyết mới đột nhiên nhớ ra, trên tai cô ta đang đeo một đôi bông tai vàng. Sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Vân Đàn, đi thôi.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Hạc Quy vang lên từ phía trước.
“Dạ.” Khương Vân Đàn nghe vậy, vội vàng đuổi theo.
Cô cố tình khiêu khích Lâm Thính Tuyết, để cô ta không nảy ra ý định đi lục soát những cửa hàng ở tầng một.
Một cửa hàng hết hàng thì không sao, nhưng cửa hàng nào cũng trống trơn thì quá đáng ngờ rồi.
Lúc rời đi, cô còn quay đầu nhìn thoáng qua những cửa tiệm chưa thu dọn hết.
Ai, đáng tiếc thật.
Bởi vì có nhóm Thẩm Hạc Quy ở đây, cô không dám trắng trợn thu dọn hết. Nhưng kho không gian mười mét khối của cô sắp đầy rồi.
Lúc này khi thu đồ, cô tiện tay sắp xếp lại một chút, bây giờ tính ra chỉ còn lại trống hai mét khối.
Tuy nhiên, lần này cô cũng thu được không ít đồ, không cần phải tiếc đống đồ chưa lấy được, quan trọng vẫn là an toàn của bản thân.
Nhìn cây lục la biến dị kia, cô cảm thấy một mình cô khó mà xử lý được. Haizz, sao cô không xuyên đến tận thế thiên tai cơ chứ? Không có zombie hay sinh vật biến dị, chỉ cần có hệ thống cửa hàng vị diện là cô hoàn toàn có thể sống thoải mái một mình.
Lâm Thính Tuyết thấy ánh mắt không nỡ của Khương Vân Đàn, cười lạnh một tiếng. Cô ta tranh giành gì với cái loại người thiển cận này chứ.
Loại người kiêu ngạo như Khương Vân Đàn, nếu không có Thẩm Hạc Quy và ba anh ta che chở thì chắc chắn sẽ không sống nổi trong tận thế.
Cô ta chỉ cần khiến Thẩm Hạc Quy chán ghét Khương Vân Đàn, sau đó làm cho anh ta yêu mình thì kẻ kiêu căng như Khương Vân Đàn rất nhanh sẽ chẳng còn ai bảo vệ nữa.