Dư Khác nghe vậy cũng ngừng lại xem xét trong cửa hàng, định chọn cho mình một chiếc.
Khương Vân Đàn vừa định rời đi, chợt thấy vài chiếc đồng hồ nữ kiểu dáng thanh nhã, giá niêm yết đều trên một triệu. Cô liền gom sạch cả quầy đồng hồ đó ngày trước mặt họ.
Những món hàng cao cấp thế này, rất thích hợp để tặng cho quận chúa. Hơn nữa, cô còn có chuyện muốn nhờ vả đối phương.
Thấy Khương Vân Đàn lại xông vào cửa hàng trang sức bên cạnh.
Dư Khác nghi hoặc hỏi: “Không phải không gian của em gái chúng ta chỉ có một mét khối thôi sao? Sao có thể chứa nhiều đồ như vậy?”
Thẩm Hạc Quy lời ít mà ý nhiều: “Tôi đã đưa cho em ấy viên tinh hạch đánh được hôm qua. Sau đó em ấy luyện cả đêm đến mức ngất xỉu, hôm sau tỉnh dậy thì không gian đã nâng cấp.”
Để tránh bọn họ nghi ngờ, Thẩm Hạc Quy nói thật: “Không gian của em ấy nâng lên mười mét khối, nhưng em ấy nói muốn dùng một nửa cho bản thân, tôi không có ý kiến.”
Dư Khác gật đầu: “Không gian là của em ấy, có thể cho chúng ta dùng một nửa đã là tốt lắm rồi.”
Thậm chí, nếu em ấy không nói thì bọn họ cũng chẳng biết không gian đã nâng cấp.
Dư Khác không khỏi cảm khái: “Dị năng sau khi nâng cấp lại mạnh thế sao? Một phát tăng lên gấp mười lần.”
Rồi anh ấy liếc nhìn Thẩm Hạc Quy: “Em gái cũng đã nâng cấp rồi, còn cậu thì sao? Đừng bảo là thua cả em gái đấy nhé, cậu còn thức tỉnh sớm hơn người ta.”
Thẩm Hạc Quy: …
Anh hôm nay cũng mới biết được, thì ra dùng dị năng nhiều, nhất là dùng đến kiệt quệ, thì dị năng sẽ tăng trưởng nhanh hơn.
Trước đây, vì lo nếu dùng hết dị năng mà gặp tình huống khẩn cấp thì không xoay sở kịp, nên mới kiềm chế.
Thẩm Hạc Quy chuyển đề tài: “Chọn xong chưa? Giờ không còn zombie nữa, đi giúp em ấy thu đồ đi. Bằng không, đợi bọn họ xuống thì không thể đường hoàng lấy nữa.”
Bây giờ là giai đoạn đầu tận thế, dị năng không gian, bọn họ cũng chỉ thấy mỗi Khương Vân Đàn có. Nếu người khác nảy sinh lòng tham, cô sẽ rất nguy hiểm.
“Được rồi, như vậy cũng tốt.” Dư Khác lấy từ trong quầy một chiếc đồng hồ đỏ sẫm viền vàng, rất hợp với tính cách phóng khoáng của anh ấy.
Hai người bắt đầu giúp cô thu thập vàng với ngọc trên quầy. Giang Duật Phong thì chọn một chiếc đồng hồ khá đơn giản rồi cầm vũ khí đứng canh gác, đề phòng có zombie chui ra hay là từ lầu trên xuống.
Khương Vân Đàn thấy họ tới giúp, hơi bất ngờ, nhưng cũng tranh thủ lúc bọn họ không chú ý, chạy vào hai cửa hàng mỹ phẩm và chăm sóc da bên cạnh, gom luôn hàng tồn kho.
Đều là hàng được đóng thành từng thùng, cô cất vào tủ hàng trong không gian, trộn lẫn vào những thùng hàng khác.
Cô có thể nhìn thấy nhãn dán và thương hiệu trên thùng, nên biết trong đó là gì.
Khi họ thu được hơn nửa tầng một, thì trên tầng vang lên tiếng động.
Thẩm Hạc Quy và Dư Khác lập tức đặt túi đồ xuống chân cô, bảo cô nhanh chóng cất đi.
Khương Vân Đàn cũng không ngốc, lập tức thu hai túi đó vào không gian, chỉ giữ lại túi trên tay.
Dù sao, cô bận rộn nãy giờ, nếu không có gì trong tay thì rất dễ khiến đám Lâm Thính Tuyết nghi ngờ.
“Đi thôi.” Thẩm Hạc Quy xách túi đồ trang sức bằng vàng trong tay cô. Ừm, thật sự rất nặng.
Chỉ là không biết cô định dùng những thứ này làm gì. Nói là thích thì, nhiều như vậy chồng chất một chỗ cũng chẳng ra thể thống gì.
Có người giúp xách đồ, Khương Vân Đàn cũng không khách sáo.
Họ vừa bước đi được mấy bước, bóng dáng của đám Lâm Thính Tuyết đã xuất hiện ở đầu cầu thang.