Không biết người của căn cứ có nghe thấy không nhưng không thấy ai trả lời, chỉ liên tục lặp lại đoạn thông báo vừa rồi.
Xem ra, họ đúng là tới cứu người, nhưng cũng không phải là đi làm bố mẹ cho người ta mà tới tận nơi đón đưa…
Thấy cô có vẻ quan tâm, Thẩm Hạc Quy nói: “Mấy hôm trước lúc bọn anh ra ngoài tìm vật tư cũng từng gặp người của chính phủ. Nhưng khi đó họ chỉ đang đi thu thập vật tư thôi.”
Khương Vân Đàn tò mò hỏi: “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện tới căn cứ Hải Thành sao?”
Thẩm Hạc Quy hỏi ngược lại: “Em muốn đi à?”
Khương Vân Đàn lắc đầu: “Chúng ta còn phải quay về, đến căn cứ Hải Thành làm gì. Đến lúc quay về Kinh thị, cũng sẽ có căn cứ Kinh thị thôi.”
“Ừ, không muốn đi là tốt.” Thẩm Hạc Quy lại nói tiếp: “Tuy căn cứ Hải Thành bây giờ là do chính phủ lập nên nhưng trong đó có rất nhiều doanh nhân từ trước thời mạt thế.”
“Nhìn hiện tại thì có vẻ an toàn đấy, nhưng thời kỳ đầu mạt thế là giai đoạn thay đổi quyền lực, không ai biết phe nào sẽ phát triển mạnh hơn. Cho nên đấu đá ngầm trong căn cứ là điều không thể tránh khỏi.”
“Cũng vì vậy mà anh mới bảo em đừng xung đột với Lâm Thính Tuyết nữa. Đến khi về lại Kinh thị, nếu ông gia bị đám người nhà họ Lâm bên chính giới chính trị áp đảo, em sẽ bị liên lụy.”
Thẩm Hạc Quy tận tình khuyên bảo. Nói xong lại cảm thấy những lời này đáng lẽ ra là do ba anh nói mới phải.
Khương Vân Đàn hiểu anh đang lo lắng điều gì, chính là không được tuyệt đường lui của mình.
Cô nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nhưng với quan hệ giữa em và Lâm Thính Tuyết hiện tại, chẳng lẽ em không xung đột nữa thì cô ta sẽ quên hết thù oán với em sao?”
“Nếu đã không thể quên thì lúc về Kinh thị, thấy nhà họ Lâm mạnh hơn, cô ta cũng vẫn sẽ gây khó dễ cho em. Kết quả là em cứ nhẫn nhịn suốt chặng đường, cuối cùng về Kinh thị vẫn bị cô ta chèn ép.”
“Nếu thế thì tại sao em phải nhịn chứ? Nếu làm như anh nói thì em quá thiệt thòi rồi.”
Thẩm Hạc Quy im lặng một lúc rồi mới đáp: “Em nói cũng có lý.”
Sau đó anh trầm giọng: “Tùy em vậy, miễn là đừng tự lao đầu vào chỗ chết là được.”
Đã đi gây chuyện người khác rồi, thì đừng quay lại gây chuyện với anh nữa.
Nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, Tiết Chiếu không nhịn được cười khẽ một tiếng. Xem kìa, đến cả Tổng giám đốc Thẩm cũng chẳng làm gì nổi cô Khương.
Anh ấy nhẹ giọng nói: “Tôi thấy cô Khương nói rất có lý.”
Thẩm Hạc Quy liếc anh ấy một cái, quả nhiên thấy khóe miệng Khương Vân Đàn đang nhếch lên trong gương chiếu hậu, trông cô tự đắc vô cùng.
Khoảng 45 phút sau, cả nhóm cuối cùng cũng về đến gần khách sạn. Nhưng họ không đưa xe vào bãi đỗ.
Mà đỗ ở một góc khuất. Từ cửa sổ phòng khách sạn họ có thể nhìn thấy xe.
Chưa đợi Thẩm Hạc Quy lên tiếng, Tiết Chiếu đã chủ động nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi ở lại trông xe cho, nếu có chuyện gì tôi sẽ bật đèn cảnh báo nháy đôi cho các anh biết.”
Giang Duật Phong cũng nói muốn ở lại, có thể cùng Tiết Chiếu hỗ trợ lẫn nhau.
Thẩm Hạc Quy gật đầu, đưa khẩu súng của mình cho Giang Duật Phong, sau đó lấy thêm một khẩu từ tay Khương Vân Đàn đưa cho Tiết Chiếu.
“Vất vả cho hai người rồi.”
Gương mặt nho nhã của Giang Duật Phong nở nụ cười thản nhiên: “Không sao, dù sao tôi cũng không biết nấu ăn, mọi người nhớ phải mang hết đống nguyên liệu trên xe chúng tôi mà làm thành cơm nắm hay gì đó đấy nhé.”