Sau khi Thẩm Hạc Quy nói xong những lời đó, anh vô thức liếc nhìn về phía phòng của Khương Vân Đàn.
Những lời tranh chấp vừa rồi, anh cũng đã nghe thấy. Dù sự thật là gì đi nữa thì anh cũng sẽ không vì người ngoài mà để đứa em gái anh trông từ nhỏ phải chịu thiệt.
Huống hồ, ai đẩy ai, cũng chẳng có ai nhìn thấy.
Nghĩ đến cuộc gọi từ gia đình vào ngày đầu tận thế, anh không khỏi cau mày. Bố anh bảo nhất định phải đưa người an toàn trở về, chuyện đó cũng không có gì.
Chỉ là mấy ngày nay, mỗi lần Khương Vân Đàn cùng ra ngoài với họ, đều chỉ gây thêm phiền phức. Không giúp được gì mà còn khiến người khác phải cứu mình.
Bảo cô ở yên trong khách sạn thì không chịu, cứ nhất quyết phải đấu với Lâm Thính Tuyết đi tìm vật tư trong khách sạn. Kết quả, trong một phòng đôi lại có bảy, tám người đã biến thành tang thi.
Hai người họ lại vừa đúng lúc lục soát trúng căn phòng đó, không địch lại được, bị tang thi làm bị thương. May mà được cứu kịp thời, nếu không giờ đã thành bữa tối của tang thi rồi.
Cũng may, cô đã vượt qua. Nếu không, anh thật sự không biết phải giải thích thế nào với bố.
Thẩm Hạc Quy thở dài cam chịu. Dù sao thì cũng là cô em gái anh được nhìn mà lớn lên, dù thế nào cũng quan trọng hơn người ngoài.
Nghe xong, sắc mặt Lâm Thính Tuyết và Hạ Sơ Tĩnh đều cứng đờ.
Hạ Sơ Tĩnh bất mãn nói: “Tổng giám đốc Thẩm, anh không thể vì xem Khương Vân Đàn như em gái mà thiên vị cô ấy được. Mấy ngày nay, cô ta cứ thấy Thính Tuyết không vừa mắt, mà Thính Tuyết cũng có năng lực giết tang thi đấy.”
“Nếu không phải là cô ta đẩy Thính Tuyết thì sao Thính Tuyết lại bị thương? Hơn nữa, Thính Tuyết cũng là thiên kim đại tiểu thư, không phải là không có vòng ngọc, chỉ là Thính Tuyết thấy chiếc vòng đó đẹp, tôi mới có lòng tốt đề nghị để Khương Vân Đàn đưa cho Thính Tuyết bồi tội thôi.”
Ánh mắt của Thẩm Hạc Quy mắt sáng như đuốc, nhìn về phía Lâm Thính Tuyết: “Tôi muốn hỏi cô Lâm một câu, thật sự là Vân Đàn đã đẩy cô vào giữa đám tang thi sao?”
Trong mắt Lâm Thính Tuyết thoáng qua vẻ hoảng loạn: “Lúc chúng tôi chạy ra, là Vân Đàn không cẩn thận làm tôi vấp ngã, chắc cũng không phải cố ý.”
Trên khuôn mặt thanh tú lạnh lùng của Thẩm Hạc Quy mang theo vẻ lạnh lẽo: “Vậy ý cô là, Vân Đàn vô ý làm cô vấp ngã, nhưng ngược lại chính là vì cô mà Vân Đàn cũng không kịp chạy trốn đúng không?”
Lâm Thính Tuyết giật mình, rồi ấm ức nói: “Chắc là vậy.”
Lúc này, anh trai của Lâm Thính Tuyết, Lâm Hiên bước ra, hòa giải: “Chỉ là hiểu lầm thôi, có lẽ mọi người đều hiểu nhầm Vân Đàn rồi. Giờ giải thích rõ ràng là được. Chúng ta đều là người cùng trở về Kinh thị, đừng để chuyện nhỏ ảnh hưởng đến tình cảm.”
“Giờ cả hai em gái đều đã vượt qua, Thính Tuyết cũng thức tỉnh dị năng hệ Mộc, có khi Vân Đàn cũng đã thức tỉnh dị năng, đó cũng là chuyện tốt.”
Thẩm Hạc Quy lạnh nhạt nói: “Đã vậy, chuyện này tôi không muốn ai nhắc lại nữa.”
“Đương nhiên, chỉ là hiểu lầm thôi.” Lâm Hiên cam đoan.
Sau khi Thẩm Hạc Quy rời đi, Lâm Thính Tuyết nhìn anh trai mình với vẻ mặt đầy ấm ức.
Lâm Hiên bất lực nói: “Lúc đó không ai trông thấy, cũng không thể nói chắc. Chúng ta còn phải đi cùng họ về Kinh thị, hiện giờ tình hình Kinh thị thế nào chưa ai rõ.”
“Huống hồ, Thẩm Hạc Quy đã thức tỉnh dị năng hệ Kim, em cũng thấy rồi đấy, mấy ngày nay anh ta giết tang thi lợi hại thế nào.”
Sau khi tận thế ấp đến, Thẩm Hạc Quy bị sốt cao không ngừng rồi hôn mê. Họ còn tưởng đối thủ cạnh tranh này đã chết, không ngờ đến ngày thứ ba sau tận thế anh ta tỉnh lại, trở thành người đầu tiên trong số họ thức tỉnh dị năng.