Lâm Thính Tuyết mím môi, giọng uất ức: “Em biết rồi.”
Lần này cô ta chiếm hết tiên cơ, cô ta không tin mình lại không đấu lại được Khương Vân Đàn, con nhóc ngu ngốc kiêu ngạo ấy.
—
Trong phòng.
Khương Vân Đàn sợ mình lại ngất đi, nhanh chóng uống hết bát cháo mà Tề Nhược Thủy vừa mang đến.
Sau đó, cô mới cẩn thận quan sát chiếc vòng huyết ngọc trong tay.
Ba Thẩm và ba Khương là bạn sinh tử nơi chiến trường, sau khi ba mẹ Khương qua đời vì tai nạn xe, ba Thẩm đã đón cô về nhà họ Thẩm, đối xử như con gái ruột.
Thậm chí, mối hôn ước do hai người từng đùa giỡn định ra từ nhỏ, cũng được ba Thẩm coi là nguyên tắc không thể thay đổi. Ông hy vọng có thể tìm một bến đỗ tốt cho con gái bạn thân, và Thẩm Hạc Quy là lựa chọn tốt nhất.
Ban đầu Thẩm Hạc Quy cũng không phản đối cuộc hôn sự này, còn yêu chiều cô như em gái. Nhưng sau đó, Khương Vân Đàn nghi thần nghi quỷ, không cho bất kỳ cô gái nào đến gần anh. Nếu bị cô bắt gặp có cô gái nào tiếp cận Thẩm Hạc Quy, cô sẽ điên cuồng trả thù người ta.
Dù Thẩm Hạc Quy có giải thích bao lần cũng vô ích, cuối cùng chỉ có thể lạnh nhạt với cô, mong cô tỉnh ra. Nhưng kết quả lại là một Khương Vân Đàn càng điên cuồng hơn, khiến anh phải nói với ba Thẩm rằng muốn hủy bỏ hôn ước, dù tương lai ba Thẩm không còn, anh cũng sẽ chăm sóc cô như em gái.
Ba Thẩm không nỡ nhìn thấy nguyên chủ thất vọng, để an ủi đã tặng cho cô chiếc vòng huyết ngọc này. Nhưng ông vẫn rất đau đầu vì mối quan hệ giữa hai người trẻ tuổi.
Khương Vân Đàn cũng cảm thấy đau đầu vì tình cảnh hiện tại của mình.
Xuyên vào truyện mạt thế thì thôi đi, lại còn xuyên đúng lúc nguyên chủ đang đẩy nữ chính vào giữa đám xác sống. Nhưng đúng là nguyên chủ đã đẩy thật, mà Lâm Thính Tuyết cũng kéo cô ấy lại, khiến cả hai cùng bị tang thi tóm.
Thực tế, Lâm Thính Tuyết đã thức tỉnh dị năng chữa trị từ trước khi tận thế bắt đầu nên cô ta vốn không sợ bị tang thi bắt. Lần này cố tình làm vậy để loại bỏ nguyên chủ, không ngờ lại bị cô xuyên đến.
Một khi Lâm Thính Tuyết đã có ý định diệt cô, thì hai người không thể nào trở thành bạn. Cô không đời nào sẽ chịu đựng, nhún nhường để làm vừa lòng Lâm Thính Tuyết.
Dựa vào thái độ dung túng của ba Thẩm với nguyên chủ, Thẩm Hạc Quy cũng còn chút tình nghĩa với nguyên chủ. Chỉ cần cô không làm điều gì quá đáng hay hại đội, chắc chắn Thẩm Hạc Quy sẽ đưa cô về Kinh thị an toàn.
Nghĩ đến đây, lòng Khương Vân Đàn cũng bình ổn hơn. Trong truyện có nói, nhà họ Thẩm ở căn cứ Kinh thị có địa vị không nhỏ. Cái đùi vàng đã đưa tới tận tay, chẳng lẽ cô lại không ôm?
Ánh mắt Khương Vân Đàn rơi xuống những ngón tay trắng nõn không chút thương tích của mình, cuối cùng quyết định rạch một đường trên cánh tay, bôi máu lên chiếc vòng huyết ngọc.
Sau đó, cô tận mắt thấy chiếc vòng hấp thụ sạch máu của mình, nhưng lại không có chút phản ứng nào.
Khương Vân Đàn cau mày, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ bàn tay vàng có thể để Lâm Thính Tuyết nhận chủ? Nếu vậy thì đập nát luôn.”
Bàn tay vàng không thể trở thành trợ lực của cô thì cũng không thể để rơi vào tay Lâm Thính Tuyết, kẻ muốn giết cô.
Khương Vân Đàn tìm một vật nặng, đang chuẩn bị đập vỡ chiếc vòng thì…
Một giọng nói oán trách vang lên trong đầu cô.
【Hệ thống vị diện mạt thế liên kết thành công, xin ký chủ đặt tên mới cho hệ thống.】
【A a a, cô là đồ đàn bà ác độc! Chỉ vì tôi tốn thêm chút năng lượng khi liên kết, tốn thêm chút thời gian thôi mà cô định tiêu diệt tôi à!】
Khương Vân Đàn nhìn chiếc vòng hoàn hảo không chút tổn hại trong tay, hơi ngẩn ra: “Liên kết rồi mà vòng không biến mất, bản thể của mi là chiếc vòng này à?”
【Tất nhiên không phải rồi, bản hệ thống đến vô ảnh đi vô tung, một chiếc vòng nhỏ nhoi sao có thể là vật chủ của tôi, chẳng qua chỉ là vật trung gian thôi. Có bản hệ thống ở đây, chiếc vòng này cô cũng đập không vỡ đâu!】