Nữ Phụ Ác Độc Trong Văn Mạt Thế? Kiêu Ngạo Được Một Ngày Thì Tính Là Một Ngày

Chương 2: Xuyên tới năm ngày sau tận thế

Trước Sau

break

Hóa ra mọi hành động ác độc của nguyên chủ chỉ khiến bản thân chịu thiệt, còn trở thành chất xúc tác thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính.

Giờ thì hay rồi, sốt cao đến chết, cô, người vừa đột tử vì thức đêm, lại xuyên đến đây…

Ờ, thế nguyện vọng của cô chẳng phải đều đã được thực hiện rồi à? Giờ quay lại có kịp không?

Khương Vân Đàn uất nghẹn muốn khóc, vốn đã mệt rã rời, giờ tâm trạng còn rơi xuống đáy vực.

Nhưng lời nói tiếp theo của Hạ Sơ Tĩnh lập tức khiến cô vực dậy tinh thần.

Hạ Sơ Tĩnh: “Tuy Thính Tuyết nói không trách cô, nhưng ít ra cô cũng phải xin lỗi đền bù đi chứ?”

“Tôi thấy chiếc vòng ngọc trên tay cô hợp với Thính Tuyết đấy. Cô tặng nó làm quà chuộc lỗi đi. Dù sao cũng là mạt thế rồi, mấy thứ đó chẳng còn giá trị gì. Thính Tuyết chịu nhận đã là tốt lắm rồi.”

Khương Vân Đàn cúi đầu sờ chiếc vòng huyết ngọc trên tay. À, thì ra cô không chỉ là chất xúc tác cho tình cảm nam nữ chính, mà còn là công cụ tặng bàn tay vàng cho nữ chính nữa.

Mà bàn tay vàng chính là chiếc vòng huyết ngọc này.

Nhưng không phải cô tự nguyện tặng cho Lâm Thính Tuyết. Mà là sau khi biết chiếc vòng là báu vật gia truyền do cha Thẩm Hạc Quy tặng cho con dâu tương lai, Lâm Thính Tuyết đã lén trộm đi.

Lâm Thính Tuyết vô tình nhỏ máu lên đó, khiến vòng nhận chủ, từ đó dựa vào bàn tay vàng mà thuận buồm xuôi gió trong mạt thế.

Nhưng giờ thì, xin lỗi nhé, vòng huyết ngọc này đang ở trong tay cô, thì nó là của cô.

Khương Vân Đàn hừ lạnh, phản bác:“Mấy người nói vòng vo cả buổi, chẳng qua là thèm muốn vòng ngọc của tôi đúng không?”

“Đây là vật truyền gia của bác Thẩm tặng cho con dâu tương lai là tôi. Các người cũng dám đòi hả? Còn bắt tôi cảm ơn vì đã giúp tôi xử lý, mặt dày thật đấy.”

Sau đó, cô tiếp tục nói: “Nếu tôi thực sự đẩy cô ta vào bầy xác sống để cản đòn thì tôi có bị thương không?”

“Sao không thể là Lâm Thính Tuyết đẩy tôi ra chắn thay cô ta? Vết cắn trên người tôi còn nặng hơn cô ta nhiều. Cũng không thể là vì cô ta tỉnh trước nên cô ta nói tôi đẩy cô ta thì chính là tôi đẩy nha.”

“Nếu tôi tỉnh trước, tôi cũng có thể nói là cô ta đẩy tôi đấy. Một lũ ngu ngốc.” Khương Vân Đàn mắng toàn bộ đám người trong phòng một lượt.

Sau đó, khi tất cả còn chưa kịp phản ứng, cô đã lao nhanh về phòng, đóng cửa “Rầm” một tiếng.

Giờ quan trọng nhất không phải cãi nhau, mà là nắm chắc bàn tay vàng trong tay mình!

Khương Vân Đàn đang định nghiên cứu chiếc vòng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Cô Khương, là tôi.”

Nghe vậy, Khương Vân Đàn mở cửa, thấy Tề Nhược Thủy bưng một bát cháo. Cô nhận lấy, mỉm cười: “Cảm ơn chị gái.”

“Không có gì, cô nghỉ ngơi cho tốt.” Tề Nhược Thủy dịu dàng đáp.

Khương Vân Đàn gật đầu, thấy Lâm Thính Tuyết và Hạ Sơ Tĩnh cùng nhìn về phía cô, liền trừng mắt lườm cả hai, sau đó đóng sầm cửa lại.

Lâm Thính Tuyết siết chặt lòng bàn tay, còn Hạ Sơ Tĩnh thì tức đến muốn nổ tung.

Lúc này, Thẩm Hạc Quy bước ra từ một phòng khác, lạnh giọng nói: “Lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không ai thấy rõ. Hai người đều bị thương, không thể nói là ai hại ai.”

“Nếu các người cứ khăng khăng cho rằng Vân Đàn có ý xấu thì chúng ta chia ra mà hành động. Đỡ phải lại xảy ra hiểu lầm.”

“Còn nữa, đồ của Vân Đàn là của cô ấy, cô ấy không muốn cho thì tôi khuyên mấy người đừng có mà ngấp nghé. Tôi không muốn thấy ai có ý đồ xấu với người nhà họ Thẩm.” Lời của Thẩm Hạc Quy mang đầy ý cảnh cáo.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc