“Nóng… Khó chịu quá.”
Mơ mơ màng màng, Khương Vân Đàn cảm nhận được một bàn tay lớn, có vết chai mỏng áp lên trán mình.
Ngay giây tiếp theo, một vị thuốc đắng nghét tràn vào miệng cô.
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Cho cô ấy uống thuốc hạ sốt rồi, giờ chỉ có thể xem cô ấy có qua khỏi không thôi. Cháo tôi bảo nấu xong chưa?”
“Nấu rồi, đợi cô Khương tỉnh lại là có thể ăn được.”
Chẳng bao lâu sau, trong cơn khó chịu dâng trào, Khương Vân Đàn nghe thấy tiếng đóng cửa, rồi thiếp đi.
Khi cô tỉnh lại, cảm thấy bụng rỗng tuếch, đói đến khó chịu.
Nghĩ đến giọng nói nghe được trước khi ngủ, Khương Vân Đàn gắng gượng rời giường đi ra ngoài, trong đầu chỉ nghĩ đến việc kiếm gì đó để ăn. Đầu óc vốn đã choáng váng, cô hoàn toàn không nhận ra xung quanh có gì khác lạ.
Nhưng khi cô mở cửa phòng, thì thấy một nhóm người đang ngồi trong phòng khách, tất cả đều quay đầu nhìn cô.
Lúc này, một người phụ nữ có dáng vẻ điềm đạm bước tới, đỡ lấy thân thể đang lảo đảo của cô, dịu dàng hỏi: “Cô Khương, cô ổn chứ?”
Khương Vân Đàn vừa nghe đã nhận ra giọng nói, chính là người khi nãy nói nấu cháo cho cô.
Cô nói với vẻ tội nghiệp: “Chị ơi, em đói…”
Tề Nhược Thủy có hơi ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại: “Được rồi, tôi đi lấy ngay đây.”
Vừa nói, cô ấy vừa đỡ Khương Vân Đàn ngồi xuống ghế sofa.
Khương Vân Đàn nhìn những gương mặt xa lạ trước mắt, hơi ngẩn người. À, đúng rồi, hình như trong đầu cô vừa có thêm rất nhiều ký ức.
Còn chưa kịp nghĩ kỹ thì một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
“Có người đẩy đồng đội vào bầy xác sống, giờ còn mặt dày ngồi đây như không có chuyện gì.” Hạ Sơ Tĩnh hừ lạnh.
“Tiểu Tĩnh, Vân Đà vừa mới tỉnh, đừng nói nữa.” Lâm Thính Tuyết khuyên ngăn.
“Thính Tuyết, cậu hiền quá rồi. Khương Vân Đàn vì mạng sống mà đẩy cậu vào miệng xác sống đấy! May mà cậu may mắn thức tỉnh dị năng, nếu không thì giờ cậu đã chết rồi.”
“Cô ta cũng không thể cậy mình là vị hôn thê của Tổng giám đốc Thẩm mà muốn làm gì thì làm, coi mạng người như cỏ rác được! Như vậy ai còn dám ở cùng đội với cô ta nữa chứ?”
Trong lúc đám người trước mặt điên cuồng chỉ trích cô, Khương Vân Đàn đã tiêu hóa xong ký ức trong đầu.
Thính Tuyết?
Tổng giám đốc Thẩm? Thẩm Hạc Quy?
Không thể nào? Cô xuyên sách rồi sao?
Xuyên vào một cuốn truyện mạt thế, trở thành nữ phụ ác độc trùng tên với cô?
Cô chỉ là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, lớn lên trong thời bình, cũng đâu làm chuyện gì thất đức? Chẳng lẽ là vì thức đêm dẫn đến đột tử? Hay là do lần trước bắt trend đi khấn ở điện Đế Vương nào đó?
Nghe nói cầu nguyện ở nơi đó chắc chắn sẽ được ứng nghiệm theo đủ kiểu bất ngờ…
Ôi trời, lần này cô thực sự cảm nhận được rồi.
Cầu nguyện phát tài, ừm, quả thật trở thành thiên kim đại tiểu thư, cúi đầu nhìn, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng ngọc đỏ như máu, giàu vô cùng.
Cầu nguyện tìm được đối tượng vừa giàu vừa đẹp vừa có dáng chuẩn. Quả thật cô có một vị hôn phu cao quý, khí chất tao nhã, đẹp như tranh vẽ.
Nhưng thân phận của cô lại là nữ phụ kiêu ngạo độc ác. Dù biết nam chính không có tình cảm với mình nhưng vẫn bám riết không buông. Trước mạt thế thì gây phiền phức cho người ta trong công việc, sau mạt thế lại chiêu thù chuốc oán khắp nơi.
Thấy nữ chính Lâm Thính Tuyết thân thiết với Thẩm Hạc Quy liền điên cuồng nhằm vào nữ chính, đủ kiểu tìm chết. Khiến Thẩm Hạc Quy, người từng coi cô như em gái, cũng ngày càng chán ghét, chuyển sang che chở nữ chính.
Cuối cùng, nữ phụ khiến tất cả những người từng tốt với cô ấy lạnh lòng, bị nữ chính lừa ra khỏi căn cứ, bị hành hạ đến chết.
Còn thảm hơn cả bị xác sống gặm chết…