Khiến cô chỉ muốn rúc vào lòng anh, rồi sau đó có thể cảm nhận một loại sức mạnh nào đó.
Kiều Minh Húc thấy tai cô đỏ lên, rất đáng yêu.
Vừa mềm vừa hồng.
Khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng, xem mùi vị thế nào.
Anh bắt đầu thấy hối hận khi đi ăn ở ngoài.
Nên ăn ở nhà mới đúng.
Lúc muốn ăn tai cô, có thể bế cô lên tầng, đi vào phòng…
Anh vẫn nhe răng, cắn nhẹ vào vành tai ửng hồng của cô.
“Ưm…”
Đôi môi Mạch ŧıểυ Miên vì kích động mà hơi hé mở, nhẹ nhàng thốt ra một âm thanh vô cùng mềm mại đáng yêu.
Âm thanh này rơi vào tai Kiều Minh Húc giống như chất xúc tác…
Anh xoay mặt cô lại, dùng đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của cô, đầu tiên là cắn nhẹ, sau đó đưa đầu lưỡi vào, bắt đầu truy đuổi cái lưỡi đinh hương của cô.
Bỏ qua nỗi băn khoăn về Lâm Ngọc, Mạch ŧıểυ Miên đã nhận định sẽ làm vợ anh cả đời, cô hoàn toàn buông lỏng trái tim và cảm xúc, đáp lại anh một cách chân thành và nhiệt tình.
Hai người đã có kinh nghiệm hôn nhau nhiều lần, không còn là nụ hôn hít thở không thông thuở ban đầu nữa.
Thích ý, thoải mái…
Toàn thân và tâm trí bồng bềnh như ở trên mây…
Một người phục vụ định đi vào hỏi xem họ cần gì nữa không, thì thấy hai người đang quấn lấy nhau, đỏ mặt vội vàng đi ra, còn nhẹ nhàng giúp họ đóng cửa lại.
Nhưng hành động này vẫn kinh động đến đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm.
Hai người cũng không phải kiểu thanh niên không biết kiêng kỵ, sau khi bị người khác làm đứt quãng cũng xấu hổ tách nhau ra.
Mặt Mạch ŧıểυ Miên đỏ bừng, cánh môi còn đỏ hơn, nhìn như sắp chảy máu.
Đôi mắt vốn tĩnh lặng như nước giờ giống như có men say, khiến Kiều Minh Húc nghĩ đến câu “mị nhất nhãn như ti”.
“ŧıểυ Miên…”
Kiều Minh Húc nhẹ nhàng gọi tên cô.
Mạch ŧıểυ Miên vì thẹn thùng mà hơi cúi đầu, cô nói “ừm” rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Kiều Minh Húc vốn định nói ra bốn chữ “Anh nghĩ muốn em” nhưng cuối cùng lại không nói ra được, chỉ vươn tay sờ gò má nóng bỏng của cô: “Không có việc gì.”
“Ồ.”
Nhưng ŧıểυ Miên vẫn có cảm giác anh sắp nói điều gì đó, trong lòng xốn xang, mặt càng thêm đỏ.