Kiều Minh Húc suy nghĩ một chút, sau đó phân phó: “Dì Trương, tôi và ŧıểυ Miên cần nghỉ ngơi, nếu không có việc gì đừng lên quấy rầy chúng tôi.”
“Được.”
Dì Trương đương nhiên hiểu chuyện vợ chồng nhà người ta nên chỉ cười cười rồi tránh ra.
Kiểu Minh Húc bế Mạch ŧıểυ Miên lên lầu, ôm vào phòng rồi đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ái muội.
Mạch ŧıểυ Miên được anh đặt lên giường, bắt đầu thấy hơi khẩn trương, cảm giác bản thân giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt.
Nhưng cũng rất mong chờ.
Đúng vậy, cô không muốn lo lắng về bất cứ điều gì nữa.
Cô chỉ muốn trở thành người phụ nữ của anh, toàn tâm toàn ý thuộc về anh.
Kiều Minh Húc nhìn Mạch ŧıểυ Miên đang ngồi trên giường, hơi căng thẳng nắm chặt chăn.
Tâm trạng anh cũng trở nên căng thẳng.
Anh ngồi bên cạnh cô, vòng tay qua vai cô, mím môi cười nói: “Anh đột nhiên cảm nhận được cảm giác của người cổ đại lần đầu tiên động phòng như thế nào.”
Nghe đến hai chữ “động phòng”, tim Mạch ŧıểυ Miên như bị anh bóp mạnh, phanh lại một tiếng, sau đó thì đập mãnh liệt, giống như con nai nhỏ chạy nhảy tán loạn.
Đúng vậy, hiện tại cô cũng có cảm giác của một tân nương thời cổ đại, lần đầu tiên ngồi trong phòng, chờ đợi khoảnh khắc tân lang nhấc khăn trùm đầu…
Kiều Minh Húc nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ màu đỏ bên cạnh, nhặt nó lên, rũ ra rồi trùm lên đầu cô.
Chiếc khăn màu đỏ che đi khuôn mặt của Mạch ŧıểυ Miên.
Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh qua chiếc khăn voan mờ, càng lúc càng tiến lại gần mình.
Hơi thở có chút gấp gáp của anh nhẹ nhàng phả lên tấm khăn voan mỏng trước mặt cô, thổi lên mặt cô, thổi vào cõi lòng xuân của cô…