Dù sao, chỉ cần là con của Minh Húc, cô sẽ coi nó như con đẻ của mình.
Kiều Minh Húc thấy cô đăm chiêu nhìn mình thì nắm lấy tay cô: “ŧıểυ Miên, đừng suy nghĩ lung tung.”
Mạch ŧıểυ Miên bình tĩnh, cười nói: “Yên tâm, em sẽ không nghĩ lung tung.”
“Thật?”
“Ừm, thật.”
Mạch ŧıểυ Miên chớp chớp đôi mắt to như hai viên hắc diện thạch, nhìn anh với ánh mắt dịu dàng: “Chúng ta đã xác định là sẽ ở bên nhau, thì không nên nghi ngờ lẫn nhau. Có việc gì phải nói cho nhau biết, có khó khăn gì thì cùng nhau vượt qua, hạnh phúc thì cùng nhau sẻ chia.”
“Ừm, vợ chồng chung sống nên vậy, cha mẹ anh cũng là như vậy.”
Kiều Minh Húc gật đầu.
“Chúng ta cũng phải như họ, nhưng em không giỏi như mẹ anh, không dịu dàng, hiền hòa như mẹ anh.”
Mạch ŧıểυ Nhiên chớp mắt nói.
“Em là em, không cần phải giống ai cả.”
Kiều Minh Húc giơ tay gõ vào chóp mũi nhỏ của cô: “Cô bé liều lĩnh, lúc nào làm người ta phải lo lắng!”
“Ai ui, chẳng lẽ anh còn muốn coi em như con gái mà nuôi sao? Lúc trước cha giao em cho anh, chẳng lẽ anh định thế chỗ của cha em luôn hả?”
Mạch ŧıểυ Miên cố ý nói.
“Anh đâu chỉ muốn làm cha em? Anh còn muốn làm chồng em nữa!”
“Vâng, ông xã đại nhân.”
“Ừ, bà xã ŧıểυ nhân.”
“Ai ŧıểυ nhân?”
Mạch ŧıểυ Miên tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Người nho nhỏ nên gọi tắt là ŧıểυ nhân.”
“Em không nhỏ.”
“Thật không? Để anh xem lớn cỡ nào.”
Mặt Kiều Minh Húc lộ ra nụ cười xấu xa, ánh mắt dán chặt vào ngực cô.
“Đồ lưu manh!”
Mạch ŧıểυ Miên vội vàng lấy tay che ngực, trợn tròn mắt nhìn anh: “Anh càng ngày càng không đứng đắn.”
“Trước mặt vợ mình, đàn ông không cần thiết phải đứng đắn.”
Khóe môi Kiều Minh Húc cong lên một nụ cười xấu xa, anh ghé sát tai cô, nhỏ giọng nói: “Để lát về nhà, chúng ta làm chuyện không đứng đắn, được không?”
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai cô.
Mềm mại.
Ngưa ngứa.
Như thể có hàng vạn con kiến đang bò vào lỗ tai cô, đi đến tận sâu trong tim, lan khắp cơ thể cô.