“Ngọc Ngọc, anh chỉ có thể xin lỗi em. Em đánh anh mắng anh, muốn anh bồi thường đều được. Nhưng hy vọng xem bỏ đứa bé đó. Tối hôm ấy anh uống rượu, là em bỏ thuốc, em cũng ngà ngà say, không biết cái này có dẫn đến đột biến gen không.”
“Ha ha…”
Lâm Ngọc cười giễu: “Kiều Minh Húc, anh muốn ở cạnh Mạch ŧıểυ Miên thật sự khiến người ta khó chịu. Nhưng em nói cho anh hay. Em không bao giờ bỏ đứa bé, dù anh không nhận nó, em cũng sẽ sinh nó ra, sau đó lôi nó gả cho một người đàn ông tính nết cộc cằn, anh nói xem, con anh sẽ bị đối xử thế nào?”
Nghe đến đây, lòng Kiều Minh Húc nặng trĩu: “Ngọc Ngọc, sao em lại như vậy? Em là một người tốt mà, sao lại làm chuyện thế này?”
“Kiều Minh Húc, vốn dĩ em rất tốt, nhưng bây giờ đã bị anh ép đến mức tâm địa độc ác rồi. Em không muốn hiền lành nữa, sau này, chỉ cần anh đau khổ em mới vui vẻ!”
Lâm Ngọc buột miệng nói.
“Ngọc Ngọc, em hận anh đến vậy ư?”
“Đúng, em yêu anh bao nhiều thì hận anh bấy nhiêu. Anh muốn giết con em, thù này em đã ghi rồi.”
Nghe đến đây, sắc mặt Kiều Minh Húc lại thay đổi: “Con vẫn chưa thành hình, sao có thể nói là giết được? Trên thế gian này có bao nhiêu người sảy thai.”
“Kiều Minh Húc, câu này của anh thật độc ác. Không sai, trên thế giới này rất nhiều người sảy thai, đó là vì trên thế gian này có nhiều đàn ông không có lương tâm, ích kỷ, mới khiến người phụ nữ mang thai đứa con của anh ta sảy thai. Mà anh là một trong số đó. Kiều Minh Húc, nếu hôm nay anh muốn bảo bỏ đứa nhỏ, em sẽ bảo thai linh của nó ở trên trời nguyền rủa anh và Mạch ŧıểυ Miên vĩnh viễn không thể có con, dù Mạch ŧıểυ Miên mang thai cũng sẽ sảy thai…”
Lâm Ngọc nghĩ, đã trở mặt rồi thì cũng dứt khoát trút giận hết, nói ra hết những lời trong lòng chọc tức Kiều Minh Húc.
Anh căng thẳng nhìn Mạch ŧıểυ Miên đang chớp mắt nhìn mình, may thay mình không mở loa ngoài, không để cô nghe được câu này.
Cô gái ngốc này, để ý đến lời nguyền rủa của Trình Đông Thành như thế, chắc chắn cũng sẽ để ý đến cái này.
Vốn dĩ anh vẫn hơi áy náy với Lâm Ngọc.
Bây giờ nghe cô ta nói vậy, thật sự đã không còn cảm tình gì với cô ta nữa.
Mắng anh cũng được, nhưng nguyền rủa Mạch ŧıểυ Miên đã thách thức đến giới hạn không thể kiên nhẫn của anh rồi.
“Lâm Ngọc!”
Lần này anh chẳng thèm gọi Ngọc Ngọc theo thói quen nữa mà gọi thẳng họ tên cô ta: “Em nói vậy quá đáng rồi đấy, anh thật sự quá thất vọng về em. Về việc em có bỏ đứa nhỏ hay không, được, tùy em quyết định, chỉ mong sau này em đừng hối hận là được, dù sao thì anh cũng sẽ không ở cạnh em đâu.”
Nói xong anh thẳng thừng tắt máy.
Nhưng rõ ràng đã tức đến mức mặt mày sa sầm vì câu nói kia của Lâm Ngọc.
Mạch ŧıểυ Miên không biết Lâm Ngọc đang nói gì trong điện thoại, nhưng từ biểu hiện của Kiểu Minh Húc có thể thấy cô ta sẽ không từ bỏ đoạn tình cảm này.
Nhưng cô cũng đã hạ quyết tâm, cho dù Lâm Ngọc có sinh đứa bé ra, cô cũng không thành toàn cho cô ta.