Nói tới nói lui, Mạch ŧıểυ Miên lại nghĩ đến Lâm Ngọc, trái tim như bị gai đâm.
“Minh Húc, anh thật sự muốn Lâm Ngọc bỏ đứa bé sao?”
Mình đã quyết định sẽ ký hợp đồng hôn nhân cả đời với anh, cô vẫn cảm thấy nên bàn chuyện này với anh, tránh để bản thân nghĩ nhiều, đoán mò.
Kiều Minh Húc giơ đũa gắp món chợt dừng lại, sau đó rụt lại, nghiêm túc nói với cô: “Đúng vậy.”
“Cô ta đồng ý không?”
“Vẫn chưa tỏ thái độ.”
“Lỡ như cô ta không đồng ý thì sao?”
“Anh và cô ta đã không thể ở cạnh nhau, cô ta không thể không đồng ý. Chuyện này không có ích gì với cô ta.”
“Anh không hiểu lòng phụ nữ.”
Mỗi lần Mạch ŧıểυ Miên nghĩ đến Lâm Ngọc, thấy ánh mắt tràn ngập đố kỵ của cô ta, cảm thấy chắc chắn cô ta sẽ không buông xuôi dễ dàng như vậy.
Nhưng bây giờ cô không hiểu rõ trái tim Kiều Minh Húc, cũng khá lo lắng.
Nghe cô nói vậy, Kiều Minh Húc cũng không dám chắc lắm.
Lỡ như Lâm Ngọc không đồng ý bỏ đứa bé thật, mình cũng không thể ép cô ta.
Nếu cuối cùng cô ta sinh đứa bé ra…
Nghĩ đến mấy vấn đề này, Kiều Minh Húc hơi đau đầu.
Anh lấy điện thoại ra, quyết định gọi cho Lâm Ngọc trước mặt Mạch ŧıểυ Miên.
Lần này gọi được, nhưng đầu dây bên kia lặng như tờ.
“Ngọc Ngọc?”
Kiều Minh Húc hỏi.
Vẫn không nói chuyện.
“Ngọc Ngọc, em suy nghĩ về ý kiến anh đưa ra chưa?”
“Minh Húc, anh cứ khư khư muốn bảo em bỏ đứa bé sao?”
Cuối cùng bên kia cũng truyền đến tiếng của Lâm Ngọc, trong sự bình tĩnh có lẫn đôi chút tuyệt vọng, không giống vẻ kiêu ngạo ngày trước hay cầu xin gì.
“Đúng vậy. Anh và em đã không thể ở cạnh nhau, nếu sinh con ra, thân phận sẽ khó xử lắm, không công bằng với đứa bé, cũng không tốt đối với em. Em không thể vì đứa bé mà huy đi cả đời mình được.”
Kiều Minh Húc khuyên nhủ.
Mạch ŧıểυ Miên bên cạnh nghe vậy cũng đã hiểu rõ, mấy hôm nay mình nghi ngờ Kiều Minh Húc là chuyện buồn cười biết bao.
“Kiều Minh Húc, em đã bị anh hủy hoại rồi. Anh hủy hoại thời thanh xuân đẹp đẽ nhất của em rồi, hủy đi tình yêu của em, hủy đi cuộc hôn nhân của em, hủy mơ ước của em, còn muốn hủy cả đứa con của em nữa. Anh không cảm thấy anh quá tàn nhẫn với em sao? Mười năm, dù nuôi một con mèo cũng có cảm tình, mà anh lại tuyệt tình với em như thế, em thật sự không cam tâm.”