“Không, không có việc gì, bổn cung bị bóng đè nên giật mình tỉnh dậy mà thôi.”
Sắc mặt Đàm Như đỏ ửng, hàm răng khẽ cắn môi dưới, đôi mắt ướt át hung hăng trừng người trước mặt.
Bộ dáng muốn nói lại thôi hết sức quyến rũ này, đối với Trần Huyền Khanh chính là rượu mạnh không thể nghi ngờ, cự vật dưới thân mơ hồ có dấu hiệu thức tỉnh.
Nghe tiếng nước ŧıểυ huyệt, hắn bỗng nhiên nhớ tới bản thân còn chưa nhìn cẩn thận ŧıểυ huyệt rất biết hút người này.
Vì thế hắn thu tay, trước cởi bỏ xiêm y trên thân, sau đó cúi người, cẩn thận ngắm nghía ŧıểυ huyệt bí ẩn kia.
Đàm Như đang thấy kỳ lạ với hành động của Trần Huyền Khanh, ngoài cửa lại vang lên tiếng Xuân Hoa.
“Nô tỳ đi nấu một bát canh an thần cho ngài nhé?”
“Không … cần”
Đàm Như vội vàng cắn đầu lưỡi mới nhịn được tiếng thét phía sau.
Vừa rồi ŧıểυ huyệt đột nhiên nhiều thêm một thứ ướt nóng, cuốn lấy âm đế kiều nộn không ngừng đánh vòng.
kɧoáı ©ảʍ tới quá nhanh, nàng không khỏi cứng bụng, một tay nắm chặt đệm, một tay duỗi xuống đẩy cái đầu đang ở dưới ŧıểυ huyệt mình.
Nàng thậm chí không nghe được Xuân Hoa ở ngoài cửa đang nói cái gì, toàn bộ não bộ đều đang nghĩ: “Trần Huyền Khanh cư nhiên liếʍ phía dưới của mình!!!”
Đây… Đây còn là bạo quân không ai bì nổi ư?!
Trên thực tế, Trần Huyền Khanh cũng không biết vì sao bản thân lại làm ra loại hành động này.
Chỉ là khi nhìn thấy hai cánh thịt trai đang nhỏ chất lỏng trong suốt, cùng với hoa đế phấn nộn nhô ra, hắn ma xui quỷ khiến muốn nếm thử hương vị của nó.
Một khắc đầu lưỡi thô ráp bọc lấy hoa đế, cơ thể Đàm Như run lợi hại, xuân thuỷ từ khe thịt cũng chảy ra từng giọt.
Hoa dịch cùng môi lưỡi giao triền, cũng không có mùi vị kỳ quái gì.
Ngược lại hơi có vị ngọt.
Ngón tay Trần Huyền Khanh đẩy khe thịt ra, đầu lưỡi hướng vào trong đảo vài vòng, lại hút mấy cái mới đứng dậy, véo cằm Đàm Như, đẩy dâm dịch qua.
“Ngô…”
Đầu lưỡi Đàm Như chống lên hàm răng, muốn phản kháng.
Đôi lông mi cong dài khẽ chớp, quét qua đuôi lông mày Trần Huyền Khanh.
Bên môi Trần Huyền Khanh nổi lên ý cười sung sướиɠ, thấp giọng trêu ghẹo nói: “Của chính mình còn chê à?”
“Ai, ai bảo ngươi làm vậy…”
Đuôi mắt Đàm Như còn phiếm đỏ ửng, nhất thời không nói lên lời.
Nhìn thấy bộ dáng động tình này của nàng, trong lòng Trần Huyền Khanh vừa động, không nhịn được lại hôn lên.
Đầu lưỡi liếʍ qua môi đỏ, đôi tay cũng không nhàn rỗi bóp lấy cái đùi trơn mịn của Đàm Như để chúng quấn lên eo mình.
Đàm Như bị hôn đến ý thức tan rã, khi hoàn hồn, đôi tay đã bị Trần Huyền Khanh dẫn dắt tới cạnh qυầи ɭóŧ đã rời rạc.
Trần Huyền Khanh cọ trán với nàng, ánh mắt sáng quắc, “Cởi giúp cô.”
Đàm Như nuốt nuốt nước miếng, tay nhỏ cuốn lấy mép qυầи ɭóŧ, chưa cần dùng sức, gia hỏa sung huyết từ lâu đã lập tức bật ra.
Vừa vặn đập lên mu bàn tay Đàm Như phát ra tiếng “bang”.
Đây là lần đầu tiên Đàm Như cẩn thận nhìn dư*ng v*t của Trần Huyền Khanh.
Nói thật, đúng là lớn hơn Trần Huyền Lễ.
Cảm nhận lúc ấy của nàng không nhầm.
Nàng nói thầm nhưng vẫn không thoát khỏi tai Trần Huyền Khanh. Hắn cắn răng, cười lạnh: “Thì ra Trân tần nương nương còn thấy được dư*ng v*t của Ngũ đệ?”
Đàm Như cảm thấy không ổn: “Không phải!”
“Cái miệng biết nói chuyện này không bằng cái miệng dưới biết làm người ta thoải mái!”
Trần Huyền Khanh lạnh mặt đứng dậy, cánh tay dài ôm lấy eo Đàm Như.
Trong thời gian ngắn, vị trí hai người đảo lộn.
Trần Huyền Khanh lười nhác dựa vào gối mềm, đỡ ©ôи th!t cương cứng đầy gân xanh của mình, ngước mắt lên nhìn Đàm Như.
Giọng nói cũng không mấy tốt đẹp: “Tự mình ngồi lên đi.”
Đàm Như tự biết bản thân đuối lý, lại nghĩ tới trong sách viết nữ ở bên trên sẽ cảm nhận được nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn, vì thế nàng quyết đoán vươn chân ngồi lên người Trần Huyền Khanh.
Đầu ngón tay ấn lên cơ bụng rắn chắc của Trần Huyền Khanh, cẩn thận ngồi xuống.
Có lẽ đã có một khoảng thời gian dài chưa làm, vừa tiến vào một chút đã thấy khó chịu.
Nàng vốn định từ từ nhưng người dưới thân lại đột nhiên phát lực, ấn eo nàng rồi đâm lên.
“A…”
“Ha….”
Cú đâm này phải vào hơn phân nửa.
Xuân thuỷ ấm áp bên trong bọc lấy phần đầu, nhục bích không ngừng mυ"ŧ phần cán.
Cảm giác sảng khoái tê dại xông thẳng hướng đại não Trần Huyền Khanh, bàn tay to của hắn nắn thịt mềm bên hông Đàm Như, khàn giọng dụ hoặc: “Mau nuốt vào hết đi.”
Đàm Như cắn môi dưới, chậm rãi ngồi xuống tận cùng.
Thẳng đến khi da thịt quấn lấy nhau không một kẽ hở, hơi thở hai người đều hỗn loạn.
Lúc này bên ngoài cửa sổ có vài tia sáng len vào.
Đàm Như ngẩng đầu nhìn lại, thấy có ánh nến đi ngang qua.
Trong lòng nàng căng thẳng, mới vừa quay đầu môi đã bị Trần Huyền Khanh lấp kín.
Hai người môi lưỡi giao triền một hồi lâu, Trần Huyền Khanh mới cắn môi dưới của nàng, thấp giọng giải thích: “Quy củ trong cung, đến giờ sửu nội thị phải tuần đêm một lần.”
“Chúng ta đây…”
Viên thịt cao cao trước ngực bị ngậm lấy, Đàm Như chỉ biết cắn chặt mu bàn tay, nuốt lại nửa câu nói chưa xong.
Trần Huyền Khanh dùng đầu lưỡi cuốn thịt viên mυ"ŧ ra tiếng, một tay khác đùa nghịch bên còn lại cho tới khi tận hứng mới ngẩng đầu.
Gương mặt đẹp trai lộ ra thần sắc bất cần đời: “Gièm pha hậu phi tư thông với Thái tử có truyền ra hay không, phụ thuộc toàn bộ vào Trân tần nương nương rồi.”
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Đàm Như cảm nhận được cự vật trong cơ thể hưng phấn nảy lên hai cái, nàng không khỏi cong mắt, vươn đầu ngón tay chạm chạm vào cằm Trần Huyền Khanh, “Còn chưa biết được điện hạ có nhịn được hay không?”
Trần Huyền Khanh nhướng mày, “Thử xem liền biết.”
Một tay hắn đặt lên chiếc mông vểnh Đàm Như vỗ hai cái, một tay khác sờ hướng chỗ hai người tiếp xúc thâm nhập, hai ngón tay mở hai mép trai, sờ lên hoa hạch sung huyết, khẽ xoa nắn vài cái.
Đàm Như cố nén tiếng rêи ɾỉ, hai tay ấn trước ngực Trần Huyền Khanh, chậm rãi đong đưa lên xuống.
Nữ phía trên thoải mái nhất ở điểm dư*ng v*t có thể chạm tới điểm mẫn cảm sâu nhất.
Khi chạm tới nơi đó, ŧıểυ huyệt Đàm Như siết càng chặt, dòng nước ấm không ngừng đánh vào phần đầu ©ôи th!t, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức Trần Huyền Khanh căng chặt hàm dưới, không nhịn được eo đẩy lên vài cái.
Hoa đế bị đám lông của hai người cọ đến phát ngứa, cảm giác điện giật dọc theo sống lưng Đàm Như truyền lên.
“Ân… muốn tới…”
Màu đỏ tìиɧ ɖu͙© nhiễm toàn thân nàng, nàng cau mày tiếp tục vặn eo.
Ngay cả trâm cài rớt sang một bên cũng không rảnh bận tâm.
Toàn bộ thần trí chỉ nghĩ rằng sắp tới rồi…
Nhưng còn chưa đạt được điểm kia, cả người nàng đã nhũn ra, động tác càng chậm lại.
Cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể đạt tới đỉnh điểm, nàng chỉ có thể ngửa đầu hôn cằm Trần Huyền Khanh, nhỏ giọng cầu xin: “Điện hạ…”
Trần Huyền Khanh cũng bị vài động tác cuối cùng gãi không đúng chỗ ngứa của nàng làm cho hai mắt đỏ bừng, hắn nâng mông vểnh mềm mại của nàng lên, nhanh chóng đem người đè xuống giường một lần nữa.
Trước tiên dùng ngón tay lau xuân thuỷ chảy ra từ huyệt khẩu quét lên đầu v*, sau đó mạnh mẽ mυ"ŧ mấy miếng.
©ôи th!t giữa háng rút ra một nửa, sau đó phụt một cái cắm vào.
Tiếng nước phụt phụt vang lên khá rõ ràng trong noãn các.
Hắn đương nhiên không phải không biết e dè hoàng đế ở ngay cách vách.
“Ôm ta, đừng lên tiếng.”
Đàm Như ngoan ngoãn mà ôm lấy cổ Trần Huyền Khanh, vùi đầu vào hõm vai hắn.
Trần Huyền Khanh căng chặt khớp hàm, đột nhiên thọc vào rút ra vài cái, hai trứng d*i đánh lên ŧıểυ huyệt Đàm Như, lại lôi ra một bãi xuân thuỷ.
Không biết thọc vào rút ra mấy hiệp, cơ thể Đàm Như run rẩy đến lợi hại, chân kẹp bên hông hắn chút nữa thì không chịu được.
Trong lòng Trần Huyền Khanh mơ hồ hiểu rõ, hướng tới nơi đó tiếp tục đâm, một cái so với một cái mạnh hơn.
“Ân…a…”
Đàm Như hoàn toàn không cắn được khớp hàm, tiếng rêи ɾỉ theo mỗi động tác tràn ra, nước miếng cũng không khống chế được từ khóe miệng chảy xuống.
“Đừng, đủ rồi…”
Giọng nói mềm mại yêu kiều không chỉ không bình ổn được dục hỏa trên người Trần Huyền Khanh, ngược lại câu ra toàn bộ tình cổ trên người hắn.
Lòng bàn tay hắn áp trên bụng nhỏ bằng phẳng của Đàm Như, một tay khác cầm lấy bàn tay Đàm Như đang bị nàng cắn, “Há miệng.”
Tóc mai Đàm Như ướt đẫm, nàng vô lực nghiêng mặt đi, hơi há miệng lộ ra đầu lưỡi, sau đó bị đầu lưỡi Trần Huyền Khanh quấn lấy, không ngừng mυ"ŧ vào liếʍ láp.
Trong khoảng thời gian ngắn, giường phát ra tiếng kẽo kẹt, tiếng thở dốc toát ra từ răng môi, tiếng thân thể va chạm hoà hợp với tiếng nước.
Theo đường đi xoắn ngày càng chặt, lực độ ©ôи th!t thọc vào rút ra cũng càng mãnh liệt.
Thẳng đến khi đường đi co giật, Trần Huyền Khanh mới chống tới nơi mềm mại nhất, bắn ra t*nh dịch đặc sệt.
Đàm Như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cả người run lên, hai tròng mắt không có tiêu cự, chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ từ vòng bụng lan tràn.
Hai người đồng thời phát ra tiếng thở dốc…