Giờ hợi, ánh nến mờ mờ.
Xuân Hoa đứng ở bên sập nghiêng đầu mơ màng sắp ngủ.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng động, làm nàng giật mình tỉnh táo lại, vội vàng nhìn sang Đàm Như đang nghỉ ngơi trên sập.
“Chủ tử, hình như bên ngoài có động tĩnh?”
Đàm Như day day trán: “Chắc là mèo hoang nghịch ngợm.”
“Đêm nay ngươi đi trông chỗ bệ hạ, người khác ở bên đó ta không yên tâm.”
“Vâng.”
Xuân Hoa theo lời rời đi, thuận tay khép chặt cửa tẩm cung.
Cửa phòng mới vừa đóng lại, trong phòng liền có cơn gió lạnh lướt qua.
Ngay sau đó đệm phía bên ngoài ngay cạnh Đàm Như lún xuống.
Tóc đen tản trên gối của nàng bị người dùng một ngón tay câu lên, đặt trong lòng bàn tay tuỳ ý thưởng thức.
Trần Huyền Khanh mặc một bộ hắc y, dựa vào mép giường.
“Cô nghe nói hôm nay hành cung rất náo nhiệt, không biết Trân tần nương nương có thể kể lại một ít hay không?”
Đàm Như lười ngước mắt, “Mật thám của điện hạ nhiều như vậy, hà tất phải nghe thiếp lắm lời?”
Nàng nên sớm nghĩ tới.
Mật thám của Hữu tướng có thể dễ dàng lẻn vào hành cung, người có tính cảnh giác cao như Trần Huyền Khanh, chắc chắn cũng xếp người vào.
Nói không chừng khi nàng bị nhốt vào tẩm cung Thục phi, mật thám của Trần Huyền Khanh cũng đứng ở chỗ nào đó nhìn trộm.
Trong lòng mình thì đang run sợ cầu sinh, còn nam chính thì ngồi chờ ngư ông đắc lợi!
Lại nghĩ đến mượn giống lâu như vậy mà bụng nàng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nàng cảm thấy hết sức tức giận, nhưng trong giọng nói lại không để lộ thái độ, “Huống hồ, bây giờ trong lòng thiếp chỉ có an nguy của bệ hạ, thật sự không còn nhớ đã xảy ra chuyện gì.”
Nàng rút lọn tóc trong lòng bàn tay Trần Huyền Khanh về, búi lại thành búi tóc.
Ngoài miệng không lưu tình chút nào mà hạ lệnh đuổi khách: “Thiếp muốn đi ngủ, mong Thái tử điện hạ tự trọng.”
A
Lại là một câu “tự trọng”.
Trần Huyền Khanh không khỏi nhớ tới mật báo lúc trước, “Ngũ điện hạ dưới mê tình suýt nữa xong việc với Trân tần.”
Trong lòng hắn vô cớ sinh ra vài tia lửa giận, không khỏi bóp cằm Đàm Như, bẻ mặt nàng quay lại đây.
“Cô thật ra rất tò mò, lúc Trân tần nương nương được ngũ điện đệ ôm vào trong ngực, có nghĩ đến hai chữ tự trọng hay không?”
Đối diện với cặp mắt tức giận của Trần Huyền Khanh, Đàm Như không lộ vẻ khiếp sợ, cứng cổ đáp lại một câu: “Không liên quan đến ngài.”
“Không liên quan đến cô?”
Đôi mắt Trần Huyền Khanh híp lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay cho câu không liên quan đến cô.”
Một tay của hắn trượt tới vòng eo mảnh khảnh của Đàm Như, lòng bàn tay vận lực trực tiếp chấn nát đai lưng của nàng.
“Ngươi làm cái gì?!”
Đàm Như luống cuống kéo vạt áo đang tản ra lại.
Nàng không ngờ tới, dưới tình huống bọn họ chỉ cách hoàng đế một bức tường, thái tử còn có thể nổi điên!
Chuyện này không khớp với giả thuyết tý nào.
Trong truyện gốc, giai đoạn đầu nam chính rất ẩn nhẫn ngủ đông, giả dạng làm đứa con ôn lương vô hại có hiếu trước mặt hoàng đế.
Thẳng tới khi đăng cơ, tính cách bạo ngược mới lộ ra.
Không chỉ có đảo loạn lăng mộ hoàng đế, còn cường thủ hào đoạt nữ chính “cùng cha khác mẹ”.
Sở dĩ Đàm Như dám khiêu khích trêu chọc hắn ở chỗ này vì nghĩ hoàng đế ở cách vách, hẳn là hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Đây chính là noãn các, hoàng đế ở ngay cách vách!”
Động tác của Trần Huyền Khanh không chỉ không dừng lại, còn bởi vì vẻ hoảng loạn của Đàm Như mà lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: “Thì thế nào?”
Hắn chậm rãi tới gần bên tai Đàm Như, hơi thở ấm áp phun lên vành tai mềm mại của nàng.
“Cô chỉ là… Muốn giúp Trân tần nương nương cẩn thận hồi tưởng lại một chút.”
Ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Trần Huyền Khanh, thế mà hạ thân Đàm Như lại cảm thấy một trận ngứa ngáy.
Khẳng định bởi vì tình cổ đáng chết!
Dược hiệu Mười ngày cổ khác với cổ độc bình thường, cần một bên động tình mới có thể câu ra tình cổ của bên còn lại.
Đàm Như sợ Trần Huyền Khanh phát hiện ra khác thường, vội vàng chịu thua nói: “Thiếp nhớ ra rồi.”
“Còn thỉnh điện hạ đứng dậy, để thiếp từ từ nói.”
Không nghĩ tới nàng cố tình yếu thế, giọng điệu so với ngày thường mềm mại hơn mấy phần.
Lại cúi đầu, nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Đàm Như đóng mở không ngừng.
Trong lòng hắn bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ: Lão ngũ chưa được việc, vậy đã tới bước nào rồi?
Cái miệng nhỏ mê người này đã chạm qua chưa?
Suy nghĩ này vừa toát ra, sắc mặt Trần Huyền Khanh lập tức lạnh xuống.
Tuy nói không phải người mình thích, nhưng dù sao cũng là người hắn ngủ qua…
Trước tới nay, lòng chiếm hữu của hắn đã rất mạnh, đồ của hắn, hắn sẽ không cho người khác chạm vào dù chỉ một chút.
Huống chi là người con gái hắn đã ngủ qua…
Vì thế bàn tay hắn nắm lấy mặt Đàm Như, cúi người hôn xuống.
Đôi môi mới vừa chạm nhau, đầu lưỡi đã gấp không chờ nổi mà xâm nhập khoang miệng.
“Ưm…” Đầu lưỡi Đàm Như bị cuốn lấy, chỉ có thể nức nở hai tiếng tỏ vẻ phản kháng.
Nhưng rất nhanh, đôi tay phản kháng của nàng cũng bị Trần Huyền Khanh ấn lên đỉnh đầu.
Nàng không khỏi nâng cằm lên, này ngược lại giúp đầu lưỡi thác loạn trong khoang miệng thêm cơ hội thừa dịp.
Trần Huyền Khanh hôn vừa gấp vừa hung, đầu lưỡi quét qua hàm răng chỉnh tề của Đàm Như, đảo đầu lưỡi của nàng phát ra tiếng nước ướt át.
Đàm Như bị hôn đến động tình, hai chân không tự chủ được quấn lên eo Trần Huyền Khanh.
Nương môi lưỡi tách ra, bàn tay to Trần Huyền Khanh sờ đến cổ áo hỗn độn của Đàm Như, cách áo yếm phủ lên bộ ngực sữa.
“Tê… đau!”
Kỳ kinh nguyệt của Đàm Như vừa qua, ngực vẫn hơi trướng đau, bị hắn nắm một cái như vậy, đau đến mức mắt nổi lên hơi nước.
“Sao lại đau?”
Mặt Trần Huyền Khanh bịt kín một tầng âm u, hiển nhiên hiểu nhầm phản ứng của nàng.
Không đợi Đàm Như giải thích, “xoẹt” một tiếng, áo yếm bị xé nát.
“Ngươi làm gì thế!”
Nhìn nửa cái áo yếm bị Trần Huyền Khanh nắm trong tay, Đàm Như tức khắc nổi giận vô cùng, nắm chặt tay đấm hắn mấy cái, “Đây là cái ta thích nhất!!!”
Ánh mắt Trần Huyền Khanh nhanh chóng lướt qua bộ ngực sữa trắng nõn của Đàm Như, xác nhận không có dấu vết gì, biểu cảm mới hoà hoãn lại, “Một cái yếm mà thôi, sau này cô đền cho ngươi cái khác.”
“Không mua được!”
Đàm Như giận muốn chết, cái yếm này chính là tự tay nàng thêu.
Đặc biệt là hai con thỏ béo màu trắng trên vạt áo, nàng thêu mất mấy ngày!!!
Càng nghĩ càng giận, nàng trực tiếp đẩy Trần Huyền Khanh ra, “So với ở dưới thân điện hạ chịu khổ, thiếp tình nguyện tắm nước lạnh giải quyết tình cổ phát tác.”
“Chịu khổ?”
Không có nam tử nào nhịn được bị phủ định năng lực như vậy.
Gân xanh trên trán Trần Huyền Khanh nổi lên, trực tiếp bóp eo nhỏ của Đàm Như, đem nàng ấn lên giường.
Trâm cài trên đầu Đàm Như đụng vào ván giường làm bằng gỗ phát ra tiếng động không nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, từ bên phòng chính truyền đến tiếng bước chân.
Nghe tiếng bước chân dừng ở bên cửa sổ, trong mắt Trần Huyền Khanh xẹt qua một tia đen tối, cúi người tiến đến bên tai Đàm Như, ngậm lấy vành tai mượt mà, khẽ cắn mấy cái.
Giọng nói khàn khàn đùa giỡn: “Làm phiền Trân tần nương nương chịu thêm chút khổ, nhẫn nhịn đừng lên tiếng.”
“Ngươi!”
Con ngươi hình viên đạn của Đàm Như còn chưa kịp ném ra, hai đùi không một mảnh vải đã bị tách ra.
Hai ngón tay Trần Huyền Khanh khép lại, quen thuộc di chuyển tới khe thịt.
Chưa cho nàng cơ hội phản ứng, đầu ngón tay thô ráp đã bắt đầu trêu chọc hoa đế.
“A… ưm…” Đàm Như tựa như thống khổ mà nhíu mày, trong cổ họng phát ra âm thanh kiều suyễn.
Cố tình lúc này, giọng Xuân Hoa cách cửa truyền đến:
“Chủ tử làm sao vậy? Đụng phải chỗ nào sao?”