Nữ Nhân Của Bạo Quân

Chương 7: Hết tình mẫu tử

Trước Sau

break

“Ngươi điên rồi sao? Đó là con ruột của ngươi!!”

Đàm Như chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.

Nàng thật sự nghi ngờ trạng thái tinh thần của Thục phi, người bình thường sao có thể làm chuyện như vậy?

Trước mặt hoàng đế, để con trai mình lên giường với hậu phi.

Hoàng đế hiển nhiên cũng bị làm cho tức điên, sắc mặt nghẹn tới mức đỏ bừng, đôi mắt trừng như muốn lòi ra trông thật đáng sợ.

“Gièm pha loạn luân như này nếu bị truyền ra ngoài, Ngũ điện hạ cho dù là hoàng tử, cũng không thoát khỏi tội chết!” Đàm Như ý đồ khuyên nhủ.

Không nghĩ tới Thục phi chỉ lạnh lùng cười, “Thì thế nào?”

Câu nói kế tiếp càng khiến Đàm Như lạnh cả sống lưng.

“Lúc trước ta căn bản không tính sinh nó ra.”

“Chỉ tiếc mạng nó quá cứng, nước ao Ngự hoa viên thế mà không dìm chết nó!!!”

Đàm Như không khỏi nhìn về phía bóng dáng đang nằm trên giường, nội tâm khẩn cầu hắn đừng nghe thấy những lời này.

“Bệ hạ, người biết không?”

Thục phi buông tay đang bóp chặt Đàm Như, chậm rãi đi đến gần Hoàng đế, giọng nói lạnh nhạt, từng từ châm chọc:

“Mỗi đêm ở cùng với ngươi, ta đều cảm thấy ghê tởm vô cùng. Càng miễn bàn lúc biết mình có đứa nhỏ kia, ta hận không thể lập tức giết chết nó!”’

“Ngươi, ngươi đồ…. tiện….”

Hoàng đế vặn vẹo cơ thể, muốn thoát khỏi trói buộc.

Nhìn bộ dáng chật vật này của hắn, Thục phi cười đến gập người, “Cần gì tức giận.”

“Cùng sập mấy chục năm, chẳng lẽ bệ hạ nhớ rõ ta là ai sao?”

“Ở trong mắt ngươi, ta…” Đầu ngón tay Thục phi chỉ hướng Đàm Như, “Nàng!”

“Chúng ta chẳng qua chỉ là hàng thay thế Trân tần.”

“Thoả mãn những việc ngươi muốn làm với Trân tần lại không làm được, chịu đựng ngược đãi, thừa nhận lửa giận bởi sự vô năng của ngươi!”

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có giọng nói chỉ trích bén nhọn của Thục phi văng vẳng.

“Mấy năm nay, ngươi tra tấn chết bao nhiêu Trân tần? Chẳng lẽ ngươi quên hết rồi sao?”

Hoàng đế thở dốc đứt quãng, “ŧıểυ, ŧıểυ ngũ thì sao?”

“Trong thân thể hắn chảy xuôi dòng máu của ngươi, lại có thể tốt hơn chỗ nào.”

Thục phi lau giọt nước mắt bên khoé mắt, hung tợn trừng Đàm Như, “Đi qua!”

Đàm Như ngoan ngoãn đứng dậy, đi đến bên người Trần Huyền Lễ.

Giả tá nâng hắn dậy, nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Bày trí căn phòng này rất đặc biệt, hẳn là tẩm cung Thục phi.

Có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy mà không ai phát hiện.

Chỉ sợ ngoài phòng có không ít người trông coi.

Bây giờ loạn thành thế này, hiển nhiên Thục phi không tính con đường lui thân.

Nhất quyết để nàng thân thiết cùng Trần Huyền Lễ trước mặt Hoàng đế, rõ ràng không muốn để lại đường sống cho bọn họ.

Giây phút này Đàm Như khóc không ra nước mắt, không nghĩ tới cực cực khổ khổ sống cho tới bây giờ, lại thua trên tay một kẻ điên.

Đang lúc nàng khó xử, bên hông chợt bị giữ.

Nàng bị Trần Huyền Lễ trở tay kéo vào trong ngực.

“Ngũ, ngũ điện hạ!!”

Đàm Như có thể cảm nhận được dưới mông có một thứ cứng rắn chống vào người mình.

Tuy rẳng khả năng không lớn bằng nam chính, nhưng cũng rất đáng sợ.

Nàng theo bản năng duỗi tay che ngực.

Ngược lại bị bàn tay nóng bỏng của Trần Huyền Lễ bao bọc lấy.

“Mạo… mạo phạm.”’

Tiếng thở dốc dồn dập của Trần Huyền Lễ sát bên tai, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên một trận tê dại.

Cùng lúc đó, lòng bàn tay nàng có thêm một cái trâm nhọn.

Phía trên còn dính vài giọt máu sền sệt.

Chắc là Trần Huyền Lễ dùng cái này đâm vào lòng bàn tay mới có thể giữ tỉnh táo.

Đàm Như ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tràn đầy tơ máu của Trần Huyền Lễ, “Ngươi?!”

Cơ thể trong lòng ngực quá mức mềm mại, Trần Huyền Lễ cố hết sức ức chế du͙© vọиɠ cuồn cuộn trong người, khó khăn mở miệng: “Bắt cóc mẹ…Thục phi nương nương, hộ giá.”

Đàm Như bừng tỉnh, ngay sau đó kinh hô một tiếng: “Ngũ, Ngũ điện hạ tắt thở!”

“Không có khả năng!”

Sắc mặt Thục phi hoảng loạn, bước nhanh đi tới.

Ở một giây trước khi nàng duỗi tay chạm vào Trần Huyền Lễ, cây trâm sắc lạnh đã ghì lên cổ họng nàng ta.

Thục phi cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh ảm đạm của Trần Huyền Lễ.

Đôi mắt hai người đều có tia dao động khó tả.

Đàm Như nắm chặt trâm, đi từng bước ép Thục phi lùi lại, “Thả chúng ta, bằng không ta liền giết ngươi!”

Nàng dừng một chút, hạ giọng bổ sung: “Quên không nói với ngươi, thám tử của Hữu tướng cũng ở hành cung. Nàng đưa cho ta một phong thư, bảo ta giao cho ngươi.”

Thục phi bỗng nhiên ngước mắt, trừng mắt nhìn Đàm Như, “Thư đâu?!”

Đàm Như không cam lòng yếu thế trừng lại, “Đưa chúng ta ra ngoài trước.”

Hai bên giằng co, cuối cùng lấy kết cục Thục phi bị bắt cóc mà kết thúc.

Ngay khi ám vệ vọt vào cung Thục phi, Hoàng đế run rẩy chỉ hướng Thục Phi đang quỳ trên mặt đất, “Đánh chết, tru…”

Một câu còn chưa nói xong, hắn đã phun máu tươi, ngất xỉu.

Màn đêm buông xuống, người trong tẩm cung Thục phi đều bị đánh chết.

Thục phi là người cuối cùng.

Trước khi nàng ta chịu hình, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Đàm Như, “Thư đâu?”

Đàm Như vuốt vuốt nếp uốn trên áo mình, đuôi mắt hơi cong, “Lừa ngươi đó.”

Nàng không phải thánh mẫu, đi đồng tình Thục phi.

Nàng chỉ biết, nếu không phải Trần Huyền Lễ đưa trâm cho nàng. Ngay cả khi ám vệ tới cứu giá kịp thời, nàng cũng không sống qua đêm nay.

Thậm chí hiện tại nàng còn lo lắng, nếu hoàng đế tỉnh lại, có thể đem toàn bộ người biết chuyện đánh chết hết hay không.

Rốt cuộc, đây cũng được coi như nỗi sỉ nhục của hoàng gia.

Càng miễn bàn một hậu phi như nàng, ngay trước mặt hắn, thật sự bị con trai hắn kéo vào trong ngực.

Nhưng mà nghĩ lại, Thái tử nàng cũng ngủ rồi, còn sợ cái gì?

Chuyện quan trọng nhất trước mắt, chính là thừa dịp Hoàng đế hôn mê, tranh thủ tăng độ yêu thích.

Hy vọng khi hắn tỉnh lại, có thể nhớ rõ nàng cũng có công hộ giá.

Ở ngày thứ hai Hoàng đế hôn mê, thái y trong hoàng thành vội vàng tới nơi.

Sau khi bắt mạch, mấy tên thái y lộ ra biểu cảm thấp thỏm..

Đàm Như phiền nhất là nhìn thấy có người úp úp mở mở, “Bệ hạ rốt cuộc như thế nào?”

“Theo thần bắt mạch, trong cơ thể bệ hạ còn… còn sót độc tố của hương hợp hoan.”

Vị thái y cầm đầu thật cẩn thận nhìn liếc qua Đàm Như, “Bệ hạ gần đây cơ thể thiếu hụt, lại dùng loại thuốc mạnh này, chỉ sợ… Chỉ sợ trúng gió.”

“Khi nào có thể tỉnh lại?”

“Phỏng chừng… Phỏng chừng một chốc một lát vẫn chưa tỉnh lại được.”

Đại thái giám ở bên cạnh hít sâu một hơi, “Này phải làm thế nào?”

Ánh mắt hắn dời về phía Đàm Như, “Nương nương, không bằng ta đi thỉnh Thái tử điện hạ lại đây?”

“Rốt cuộc, những việc ở hành cung còn chưa xử lý xong.”

Để Trần Huyền Khanh lại đây?

Không phải cho hắn cơ hội xử lý thêm một đối thủ cạnh tranh sao?!

Nói như thế nào, Trần Huyền Lễ cũng có ân cứu mạng đối với mình.

Thêm nữa hắn cũng tặng nàng điểm tâm.

Đàm Như vội vàng lắc đầu, “Bổn cung cảm thấy không ổn, triều đình cũng không thể thiếu Thái tử điện hạ.”

“Sự việc ở hành cung, vẫn nên chờ bệ hạ tỉnh lại xử lý mới thoả đáng.”

Nàng ho nhẹ vài tiếng, “Truyền tin về hoàng thành, nói hoàng đế đột nhiên cảm thấy không khỏe, quyết định ở lại hành cung thêm mấy ngày.”

Nàng tự nhận đã an bài ổn thoả hết thảy, lại không nghĩ rằng…

Nửa đêm, có người không mời mà đến.










 

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc