Sau hôm yến hội, đã mấy ngày Hoàng đế không tuyên triệu Đàm Như, vẫn luôn để Thục Phi chăm sóc.
Một lần Đàm Như dạo chơi trong vườn hoa gặp được Hoàng đế.
So với mấy ngày trước trông hắn có vẻ tinh thần hơn nhiều, hắn ôm eo Thục phi ngồi trong đình cạnh hồ.
Khi Đàm Như hành lễ thỉnh an, Hoàng đế chả thèm ngước đầu lên nhìn, chôn đầu bên hõm cổ Thục phi hôn hít, “A Dao, trên người nàng thơm quá.”
Đồng thời một bàn tay không ngừng xoa mông cùng phần lưng Thục phi.
Trên mặt Thục phi hiện vẻ đỏ ửng, ngượng ngùng đẩy đẩy hoàng đế, “Bệ hạ, Trân tần còn đang ở đây.”
“Trân tần?”
Giọng nói hoàng đế mơ hồ không rõ, “Nàng không phải là Trân tần của trầm sao? Nào còn Trân tần khác?”
Đối với màn tán tỉnh tuổi trung niên này, Đàm Như cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Cũng mặc kệ hoàng đế có nghe được hay không, tùy tiện kiếm cái cớ lui xuống.
Sau khi trở lại tẩm cung, trong lòng nàng càng cảm thấy không hợp lý.
Thân thể này của mình so với Thục phi càng trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng vào cung lâu như vậy, Hoàng đế rất hiếm khi gần nàng.
Vì sao mấy ngày nay… Hoàng đế cứ như bị sắc quỷ quấn thân, mỗi ngày đều ôm Thục phi, một tấc cũng không rời.
Đang lúc Đàm Như nghĩ trăm lần cũng không ra, Xuân Hoa bê một bát canh nấm tuyết tới.
“Chủ tử, đây là cô cô trong cung Thục phi đưa tới.”
“Nói là Thục phi nương nương nghe thấy giọng ngài tắc nghẽn, sợ sẽ bị bệnh, cho nên phái người tới tặng riêng cho ngài canh nấm tuyết mát phổi thông họng.”
Đàm Như sửng sốt.
Mấy ngày trước nôn thuốc khiến giọng nói của nàng hơi khàn.
Không ngờ bị Thục phi chú ý đến.
Trước mặt nàng không khỏi hiện ra gương mặt nhu hòa từ ái kia.
Có lẽ thật sự là bản thân nàng đã nghĩ nhiều?
Đàm Như nhận lấy canh nấm tuyết, cẩn thận nhấp một ngụm.
Mềm mại, thanh mát, không có gì bất thường.
Trong lòng nàng lại sinh ra vài phần áy náy, “Thay ta cảm ơn Thục phi nương nương.”
Đêm đã khuya.
Toàn bộ hành cung yên tĩnh không tiếng động, chỉ có ngọn đèn trong cung Thục phi còn sáng.
Thục phi ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, cẩn thận vẽ mi.
Ánh mắt nàng lướt qua cô cô chưởng sự đứng phía sau, hỏi:
“Mang người tới chưa?”
“Mang tới rồi.”
“Vậy mời tới đây đi.”
Trên mặt cô cô chưởng sự còn chần chờ, “Chủ tử, đi một bước này….Không thể quay đầu lại.”
“Quay đầu lại?”
Thục phi cầm hộp phấn lên, soi gương bôi lên má.
“Từ năm ấy ta vào cung, đã không có cách nào quay đầu rồi.”
Sắc mặt nữ tử trong gương âm lãnh, so với bộ dáng hiền dịu thường ngày quả thật khác nhau như hai người.
……………..
Đàm Như bởi vì thấy nóng nên tỉnh lại.
Nàng như giãy giụa tỉnh lại từ trong mơ, bỗng nhiên nhận thấy phía sau cổ có một nguồn nhiệt nóng bỏng.
Nàng xoay đầu, đối diện là một gương mặt tuấn tú quen thuộc.
“Ngũ, ngũ điện hạ!”
Hình như bị tiếng hét của Đàm Như làm ồn, lông mi Trần Huyền Lễ run vài cái, nhưng vẫn chưa mở mắt hoàn toàn.
“Nóng, nóng quá!”
Hắn vừa tự nói ấp úng, một bàn tay vừa sờ xuống eo Đàm Như.
Đàm Như sợ tới mức vội vàng lùi về phía sau, trốn khỏi cái ôm của hắn.
Lúc này nàng mới phát hiện áo ngoài nàng mặc trước khi đi ngủ đã biến đi đâu mất, chỉ để lại lớp váy lụa mỏng.
Lại cúi đầu nhìn, Trần Huyền Lễ đang dựa trên giường cũng ăn mặc xộc xệch.
Chỉ cần bây giờ có người đẩy cửa đi vào, chắc chắn nhận định đây là hiện trường thông d*m.
Trong lúc nàng đang nghĩ lung tung, ngoài cửa thật sự truyền đến tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Nàng thậm chí không có thời gian phán đoán ai đang hãm hại mình, vội vàng đứng dậy kéo áo ngoài của Trần Huyền Lễ xuống, khoác lên người mình.
Sau đó nắm lấy chăn gấm trên mặt đất ném tới trên người Trần Huyền Lễ.
Theo tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng bị mở ra.
Đàm Như đã sớm sửa sang lại quần áo, ngồi ở bên bàn gỗ.
Ánh nến chiếu vào phòng ngủ tối om, cũng chiếu rọi gương mặt người vừa tới.
“Là ngươi?!”
Người tới thế mà lại là Thục phi đang mặc một bộ hoa phục.
Ánh mắt lạnh nhạt của Thục phi đảo qua áo ngoài chỉnh tề của Đàm Như, môi đỏ hé mở, phát ra tiếng cười nhạo: “Thật đáng tiếc.”
“Nguyên bản còn muốn Hoàng thượng nhìn thấy trò hay, không nghĩ tới con hát lại tỉnh trước.”
Nàng ta khoan thai tránh sang một bên, phía sau lộ ra một chiếc xe lăn bằng gỗ.
Hoàng đế mặc một chiếc áo ngủ, bị dây thừng trói chặt cả tay lẫn chân vào xe lăn.
Đối mặt với gương mặt vặn vẹo của hoàng đế, trong lòng Đàm Như lộp bộp một tiếng.
Cốt truyện này là như thế nào?!
Trong sách chưa từng đề cập đến đoạn này mà!!
Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, quay đầu đối diện tầm mắt Thục phi, nổi giận nói: “Ngươi bỏ thuốc ta cùng ngũ điện hạ?”
“Một chút hương trợ hứng mà thôi.”
Thục phi vươn ngón tay trắng nõn thon dài phất qua gò má già nua của Hoàng đế, “Đây chính là thứ bệ hạ của chúng ta thích nhất mà, có phải hay không?”
Khoé mắt Hoàng đế như muốn nứt ra, run run môi mới khó khăn nói ra mấy chữ: “Tiện, tiện phụ!”
Thục phi cũng không thèm để ý tới hắn, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Đàm Như, “Nhưng mà bổn cung cũng rất tò mò, vì sao ngươi không trúng chiêu?”
“Thuốc này trừ khi nam nữ giao hoan, không thì không còn cách giải.”
Phía sau lưng Đàm Như tê rần, cố ép tiếng tim đập lên tận cổ, “Ta từ nhỏ bách độc bất xâm.”
“Bách độc bất xâm?”
Thục phi như nghe thấy chuyện cười, liền cười lạnh vài tiếng.
Dường như nàng ta nghĩ đến cái gì, đến gần vài bước, từ trên cao nhìn xuống đánh giá mặt Đàm Như, “Rốt cuộc hắn tiêu phí bao nhiêu tâm tư trên người ngươi, mới làm đến độ bách độc bất xâm?”
Hắn?
Chẳng lẽ chỉ Hữu tướng?
Đàm Như không khỏi nhớ đến thám tử kia nói “Thục phi có thể tin”.
Rốt cuộc có quan hệ như thế nào Hữu tướng mới đánh giá một câu “có thể tin”?
Đàm Như hạ giọng, thử mở miệng: “Hữu tướng bảo ta trợ giúp ngươi.”
Sắc mặt Thục phi hiện lên chút dao động, “Trợ giúp ta cái gì?”
Hoàng đế còn ở phía sau, Đàm Như không dám nói trắng ra, chỉ dám nói nhỏ: “Hữu tướng không đành lòng ngươi sinh hoạt kham khổ ở hành cung, muốn ta giúp ngươi hồi cung.”
“Không đành lòng?”
Không biết Thục phi lấy sức đâu ra, trực tiếp bóp cổ Đàm Như, hung hăng ấn nàng xuống cạnh giá nến.
“Bây giờ hắn không đành lòng để ta ở lại hành cung, sao trước kia còn nhẫn tâm đưa ta vào cung?!”
Đàm Như đột nhiên thấy không ổn.
Không phải chứ?!
Hữu tướng với Thục phi thật sự có một đoạn tình cảm à?
Nhưng trong truyện gốc, Thục phi là cao môn quý nữ, sao có thể cam tâm làm một quân cờ của Hữu tướng?
Giọng nói Thục Phi giống như quỷ mị, quanh quẩn bên tai Đàm Như, “Đều bởi vì gương mặt này…”
“Tiện nhân Trân tần kia chết còn chưa đủ, ngay cả gương mặt này cũng không nên tồn tại!”
Cảm giác nóng rát tới gần gương mặt Đàm Như, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, không dám lộn xộn.
Hoàng đế liều mạng giãy giụa trên ghế, trong miệng phát ra tiếng nức nở không rõ: “Không! Tiện…Tiện nhân!”
Có lẽ xem diễn đủ rồi, Thục phi bỗng cắm giá nến về chỗ cũ, cười lạnh véo cằm Đàm Như.
“Muốn giữ được gương mặt của ngươi không?”
Đàm Như mở mắt ra, nhìn theo hướng tay nàng ta chỉ.
Chăn gấm trên giường không biết bị xốc lên từ bao giờ, Trần Huyền Lễ mồ hôi đầy đầu, nhắm chặt mắt cuộn tròn ở góc giường.
Áo ngủ trên người hắn mỏng tang, không che được nơi đó đã phồng lên như một ngọn núi.
“Vậy làm nốt việc ngươi còn chưa làm xong đi.”