Nhưng mà sự thật chứng minh, vận may “một lần liền trúng” chỉ thuộc về nữ chính.
Trưa hôm đó, Đàm Như đúng giờ tới hầu hạ.
Trong lúc nàng vừa chịu đựng đau bụng vừa đánh đàn cho hoàng đế, nội tâm vang lên một vạn câu thô tục.
May mắn Hoàng đế tâm sự nặng nề, cũng không khó xử nàng, để nàng trở về.
Trên đường hồi tẩm cung, nàng nhìn thấy bên đường không ít hoa cỏ, vì thế cho dừng kiệu lại.
Lúc này đang vào đầu xuân, gió lạnh hiu hiu.
Nhưng hoa hải đường trong vườn lại nở rất đẹp, đong đưa trên ngọn cây thật là tiếu lệ.
Bước vào vườn, Ngũ hoàng tử Trần Huyền Lễ bị cảnh tượng “Mỹ nhân ngắm hoa” này hấp dẫn.
Đặc biệt là vẻ mặt hơi nhíu mày của Đàm Như, khuôn mặt không huyết sắc, tựa như có muôn bó tơ sầu trong lòng.
Cho dù là phi tần thì sao, còn không phải đang độ niên hoa lại bị nhốt trong hậu cung, trói chặt với vị hoàng đế đã từ từ già đi.
Trong lòng Trần Huyền Lễ không đành, cuối cùng vẫn quyết định vén tán cây chậm rãi đi về phía trước.
Chưa kịp tới gần mở miệng an ủi, đã nghe thấy Đàm Như từ từ thở dài, “Muốn ăn bánh mật ong hoa hải đường.”
Đó là món bánh nổi tiếng nhất của quán bánh dưới nhà nàng.
Đặc ruột, ngon miệng, hương thơm tan trong miệng.
“Khụ khụ…”
Tiếng ho nhẹ phía sau đánh gãy hồi tưởng của Đàm Như, nàng theo bản năng quay đầu lại, vừa lúc đụng phải ánh mắt đào hoa nheo cười của Trần Huyền Lễ.
“Trân tần nương nương thật thú vị.”
“Vừa vặn chỗ bổn vương có vị đầu bếp thiện tay nghề, biết làm bánh mật ong hoa hải đường. Lúc về ta sẽ bảo hắn đưa một ít qua đây, còn mong nương nương không chê.”
“Thật sao?” Nháy mắt Đàm Như đã quên cảnh xấu hổ vừa rồi, cong mắt cười nói: “Vậy đa tạ Ngũ điện hạ.”
Trần Huyền Lễ cười khẽ: “Không cần.”
Cung quy nghiêm ngặt, Đàm Như cũng không dám nói quá nhiều với Trần Huyền Lễ, trò chuyện đơn giản mấy câu liền chào tạm biệt.
Lúc gần đi, nàng lại nghĩ tới việc phải đi thỉnh an, vội vàng hỏi:
“Đúng rồi, Ngũ điện hạ tới hành cung đã đi gặp Thục phi nương nương chưa?”
Biểu Cảm Trần Huyền Lễ hơi cứng đờ, cười khổ một tiếng, “Chưa từng.”
“Sao lại…”
“Mẫu phi…không chịu gặp ta.”
Trần Huyền Lễ nhìn xa xăm về phía tây, cung Thục phi chính ở hướng đó.
Hắn vừa tới hành cung đã đi thỉnh an, kết quả bị từ chối gặp ở cửa.
Ngay cả lý do cũng không có.
Đàm Như cũng không rõ ràng lắm.
Theo ŧıểυ thuyết, thời gian này, nữ chính đã bị Hoàng đế đưa đi hoà thân.
Cho nên phần lớn tình tiết đều nói ở Tây Di nữ chính làm như thế nào để sống sót, thuận lợi bắt được trái tim nam phụ 1m9 tộc trưởng Tây Di.
Về cốt truyện bên hoàng cung, rất ít khi đề cập đến.
Chờ nữ chính từ Tây Di trở về, Thục phi đã không còn nữa.
Trắc phi bên người Ngũ Hoàng tử chính là thám tử Nam Vu cài vào có ý đồ hại nữ chính, kết quả Ngũ hoàng tử chắn thay một kiếp.
Cuối cùng, Ngũ hoàng tử chết trong lòng nữ chính.
Nhìn người đang sống sờ sờ trước mắt, ngọc thụ lâm phong, trong lòng Đàm Như yên lặng thở dài.
Hy vọng nàng xuyên thư, cũng làm bánh răng vận mệnh di chuyển, Trần Huyền Lễ cũng tránh được tử kiếp.
Chờ trở lại tẩm cung, Đàm Như phát hiện bánh mật ong hoa hải đường đã bày trên bàn.
Đôi mắt nàng sáng lên, vội vàng ngồi xuống cầm một miếng cắn thử.
Mùi vị tinh tế, ngọt mà không ngán.
Thậm chí ngon hơn ở quán nàng từng ăn.
Người đàn ông như Ngũ hoàng tử mới là người cha tốt nhất!
Đàm Như lại một lần nữa cảm thấy hối hận, lúc trước nên xác nhận rõ mới đẩy cửa đi vào.
Nàng một lúc ăn liền mấy cái, xong rồi mới nhớ gọi trà, “Xuân Hoa, nước trà đâu?”
ŧıểυ cung nữ theo tiếng mà đi vào, trong tay bưng trà đã pha, “Nương nương, đây là trà mới của năm nay, ngài nếm thử xem.”
Đàm Như thấy cung nữ này rất lạ mắt, trong lòng thêm cảnh giác, “Xuân Hoa đâu?”
“Xuân Hoa tỷ tỷ đi nấu thuốc an thần cho nương nương.” Cung nữ không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt mà châm trà cho nàng.
Sau khi rót xong, thuận tiện đứng ngay phía sau Đàm Như, “Nương nương, Nô tỳ đấm vai cho ngài nhé.”’
“Bổn cung không cần!” Đàm Như vừa định đứng dậy, lại bị cung nữ ấn mạnh xuống vị trí cũ.
“Ta là đại nhân phái tới.”
Giọng nói đột nhiên biến trầm, cả người Đàm Như cứng đờ, sống lưng lạnh toát.
Là người của Hữu tướng!
Nàng cố áp tiếng tim đập như nổi trống trong lồng ngực, cười lạnh hai tiếng, “Ra cung còn phái người đi theo ta?”
“Đại nhân nếu không yên tâm về ta như thế, lúc trước vì sao còn đưa ta tiến cung!”’
Cung nữ trầm mặc trong nháy mắt, sau đó giọng nói bình thường hơn không ít: “Đại nhân không có ý này.”’
“Lần này phái ta tới là muốn nhắc ngươi trợ giúp Thục phi hồi cung.”
Đàm Như nhíu mày, “Có ý gì?”
“Đại nhân nói lần này bệ hạ tới hành cung, chỉ mang mỗi Ngũ điện hạ theo, có lẽ có thâm ý gì đó…”
Thâm ý?
Thâm ý gì có liên quan đến việc Thục phi hồi cung?
Trong đầu Đàm Như đột nhiên nảy ra một ý.
Chẳng lẽ sửa lập Thái tử?!
Nếu hoàng đế muốn sửa lập Ngũ điện hạ thay vì Thái tử, đúng là cần đón Thục phi hồi cung.
Bây giờ ngôi vị Hoàng hậu để trống nhiều năm, Thục phi lại có xuất thân đại tộc…
Nhưng Ngũ hoàng tử lên làm Thái tử có chỗ lợi gì cho Hữu tướng?
Đàm Như đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng.
Cung nữ không giải thích, chỉ để lại một câu: “Đại nhân nói, Thục phi có thể tin.”
Cho đến trước buổi tối yến hội, trong đầu Đàm Như vẫn là câu nói “Thục phi có thể tin”.
Chẳng lẽ Hữu tướng với Thục phi có một đoạn tình cảm?
Nghĩ nghĩ, đôi mắt nàng không tự chủ được bay tới trên người Trần Huyền Lễ.
Tướng mạo Trần Huyền Lễ nho nhã, không giống Hoàng đế chút nào.
Chẳng lẽ…?!
Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ, giọng nói cao vút của thái giám đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, “Bệ hạ, Thục phi nương nương đến.”
Mọi người trong yến hội sôi nổi đứng dậy hành lễ.
“Bình thân.”
Hoàng đế khụ hai tiếng, “ŧıểυ ngũ lại đây.”
Đàm Như được Xuân Hoa nâng dậy, ngồi trở lại vị trí của mình.
Khi ngẩng đầu lên, thấy Trần Huyền Lễ đã đi tới trước bàn tiệc.
Từ góc nhìn của Đàm Như, vừa vặn nhìn thấy góc nghiêng của Thục phi.
Một bộ cung trang màu lam nhạt, thân hình gầy ốm.
Nhưng kỳ lạ chính là, khuôn mặt không hề tiều tuỵ, vẫn là bộ dáng thanh lệ mạo mỹ như cũ.
Nhìn thấy cặp mắt đào hoa giống Trần Huyền Lễ y đúc, nội tâm hóng chuyện của Đàm Như hoàn toàn biến mất.
Thì ra Trần Huyền Lễ giống mẹ.
“Con của ta…”
Trần Huyền Lễ vừa quỳ xuống thỉnh an, Thục phi đã không nhịn được rơi nước mắt.
Tiếng khóc mềm mại nức nở, ai nghe được đều cảm thấy chua xót.
Hoàng đế cũng hiếm khi lộ ra vẻ nhu tình, kéo Thục phi vào trong ngực.
“Mẫu phi nhớ ngươi như thế, ŧıểυ ngũ sao lại không qua thăm trước?”
“Không trách hắn.” Thục phi vội vàng mở miệng, “Là thân thể thiếp thân không khoẻ, đứa nhỏ ŧıểυ ngũ này từ nhỏ sức khoẻ đã không tốt, thiếp sợ lây bệnh qua người hắn, cho nên mới tránh không gặp.”’
Vừa dứt lời, Thục phi dùng khăn tay che miệng, khụ hai tiếng.
Trần Huyền Lễ không ngờ là nguyên nhân này, ấm ức trong lòng tan đi không ít.
“Nhi thần đã chuẩn bị riêng cho mẫu phi điểm tâm mát họng, thanh lọc phổi.”
Thục phi trìu mến xoa đầu Trần Huyền Lễ, “ŧıểυ Ngũ có tâm.”
Lúc sau tiếng ca múa vang lên, yến hội dần náo nhiệt.
Mà ánh mắt Đàm Như, vẫn thường xuyên dừng lại trên mặt bàn gỗ trước mặt Thục phi.
Một góc trong bàn, đĩa điểm tâm tinh xảo không được động vào dù một chút.
Hy vọng là do nàng nghĩ nhiều…
Đàm Như thu hồi ánh mắt, an tâm ăn đồ ăn trước mặt.
Hoàn toàn không chú ý một ánh mắt khác đang dừng trên người mình.