Sáng sớm, tẩm cung Thái Tử.
“Thùng thùng…”
Bên ngoài thư phòng vang lên hai tiếng đập cửa, đánh gãy dòng trầm tư của Trần Huyền Khanh. Hắn vung bàn tay lên, hắc y vệ quỳ trước mặt không một tiếng động ẩn vào chỗ tối.
“Tiến vào.”
Cửa thư phong bị đẩy ra, ma ma cúi đầu đi đến.
“Điện hạ, thuốc đã được đưa sang cho Trân tần nương nương, lão nô nhìn nàng uống xong mới về.”
Trần Huyền Khanh xoa xoa giữa mày, liên tiếp hai đêm phóng túng bản thân khiến tâm thần hắn có chút không yên.
“Ừ, đi xuống đi.”
Ma ma lộ vẻ mặt do dự, cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: “Điện hạ, bộ dạng nàng ấy có năm sáu phần giống Trân tần nương nương….. Ngài sao lại…”
“Không giống.”’
Ma ma sửng sốt, “Cái gì?”
Trần Huyền Khanh bưng chung trà lên, nhấp một ngụm, “Cô không cảm thấy nàng có điểm nào tương tự Trân tần.”
Thân hình Trân tần gầy ốm đến độ một cơn gió cũng có thể lay đổ, cái gọi là đẹp khuynh quốc khuynh thành hắn lại chẳng có ấn tượng, chỉ nhớ rõ đôi mắt kia tử khí âm trầm, nhìn không thấy một chút ánh sáng.
Mà đồ dỏm kia…
Trần Huyền Khanh nhớ lại vòng eo hắn ôm hôm qua, mềm mại trơn trượt, xúc cảm rất tuyệt.
Mà cặp mắt kia, lúc động tình, nước mắt tựa muốn rơi lại không chịu rơi, khi buồn bực lại hoá thành thanh kiếm, không chịu thua mà hướng về phía hắn.
Cùng Trân tần không có nửa điểm tương tự.
Hắn cười nhạo một tiếng, “Hữu tướng đại khái là tuổi già hoa mắt, chọn đồ dỏm càng ngày càng kém.”
“Nhưng dù sao nàng ấy cũng là phi tần của bệ hạ, từng chịu ân sủng, nếu sự việc sau này bị bại lộ…”
“Tề ma ma, ngươi cảm thấy Hoàng thượng có thể sống được bao lâu?”
“Điện hạ!” Sắc mặt Tề ma ma đại biến.
Sau khi nàng hít sâu vài hơi, mới dám mở miệng nói: “Nghe người Thái Y Viện nói, tháng này số lần bệ hạ rối loạn tâm thần ngày càng nhiều, thậm chí có mấy lần ho ra máu.”
“Chỉ sợ, chỉ sợ không mấy năm…”
“Mấy năm?” Trần Huyền Khanh không chút để ý mà thưởng trà, “Sợ là Tiết Vạn Thọ năm nay còn không qua được.”
“Điện hạ sao lại nói lời này?” Trên mặt Tề ma ma hiện ra suy nghĩ sâu xa, “Là vị Trân tần nương nương kia lộ ra sao?”
Ánh mắt Trần Huyền Khanh khẽ nhúc nhích, “Không sai biệt lắm.”
Gần mấy năm qua, Hoàng đế vì những đồ dỏm mà Hữu tướng đưa tới đã dùng không ít bí dược.
Nếu không phải thân thể thiếu hụt tới mức không thể tiếp tục dùng thuốc được nữa, thì sao có thể đến bây giờ vẫn chưa sủng hạnh vị Trân tần giả này lần nào.
Chỉ đáng tiếc, gương mặt kiều nộn kia của Đàm Như bị sưng không biết đến bao giờ mới tan.
“Tề ma ma, có thuốc tiêu sưng…”
Trần Huyền Khanh sửng sốt, chẳng lẽ là tình cổ quấy phá, bằng không sao hắn lại muốn đưa thuốc cho nàng ta.
Hắn thở ra một hơi, bực bội day day thái dương, “Ma ma, ngươi lui ra ngoài đi.”
Chờ đến khi cửa phòng được đóng lại, hắn mới mở miệng hỏi: “Người hạ cổ tra được chưa?”
Ám vệ yên lặng không một tiếng động xuất hiện trước mặt hắn, “Tra được, là thám tử bên Nam Vu phái tới, vốn muốn hạ cổ cho Ngũ điện hạ, mượn cơ hội mang thai, lẻn vào phủ Ngũ Hoàng tử.”
“Lão ngũ?” Đuôi lông mày Trần Huyền Khanh khẽ nhếch, lộ ra mấy phần lạnh lẽo, “Thì ra tin tức Hoàng đế muốn phế bỏ cô, sửa lập lão ngũ đã truyền tới Nam Vu?”
Ám vệ không dám đáp lại, chỉ có thể tiếp tục nói: “Thám tử kia cũng không biết ai đổi nước trà của điện hạ càng không quen biết Trân tần nương nương.”
“Bên Trân tần nương nương cũng điều tra, đêm đó quần áo nàng bị nha hoàn không cẩn thận làm ướt, muốn tìm gian nhà trống để thay y phục, mới vào lầm chỗ điện hạ.”
“Về sau, nàng cũng chưa từng liên lạc với Hữu tướng.”
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?
Nhưng mà trong lòng Trần Huyền Khanh vẫn còn nghi ngờ, “Phái người nhìn chằm chằm Trân tần cùng Hữu tướng. Tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra, nếu có động tĩnh…”
“Xử lý sạch sẽ.”
Trong lòng ám vệ rùng mình, ôm quyền rời đi.
Trần Huyền Khanh đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ.
Trời đêm ngoài cửa sổ đen như mực, rất giống dấu hiệu sắp có mưa gió.
Hắn nhìn nhánh hoa lắc lư trong gió, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Lúc mưa to trút xuống, những thứ nhỏ bé phải dựa vào người khác như vậy là thứ đầu tiên không chịu nổi.
Nếu thành thật ngốc ở chỗ đó, hắn sẽ suy xét giữ lại một mạng.
Nếu một hai phải luẩn quẩn tranh vũng nước đục này…
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như hàn băng, trong lòng đã có quyết định.
Ba ngày sau, Hoàng đế ngất trong lúc lâm triều.
Sau khi tỉnh dậy, bỗng hạ chỉ tới Hành cung dưỡng bệnh, lệnh cho Thái Tử giám quốc.
Ngày xuất phát, tất cả phi tần hậu cung đều tụ tập ở cửa cung, nhìn theo kiệu liễn của Hoàng đế rời cung.
Đàm Như thành phi tần duy nhất đi theo hầu, ở trong rất nhiều ánh mắt hâm mộ của các phi tần, chậm rãi bước lên kiệu liễn dành cho phi tần.
Chờ khi mông đặt xuống đệm mềm, nàng lập tức vứt bỏ bộ dáng đoan trang khéo léo, lười nhác dựa vào sập.
Hồi tưởng lại mấy phi tần vừa rồi, gần như những gương mặt ấy đều có chỗ tương tự.
Nơi này nào phải hậu cung trăm hoa đua nở, rõ ràng là nơi thu thập thế thân mẹ nữ chính.
Cho dù chưa thấy qua vị Trân tần khuynh quốc khuynh thành kia, nhưng cũng có thế hình dung đại khái qua gương mặt những người này.
Càng miễn bàn gương mặt của nàng, bởi vì giống nhất nên mới được phong danh hào.
“Xuân Hoa, ngươi gặp qua mấy đời Trân tần?”
Xuân Hoa một bên pha trà một bên nghiêng đầu suy tư, thành thật trả lời: “Nô tỳ mấy năm trước vào cung, chưa thấy được vị Trân tần trước.”
“Nhưng mà nghe cô cô nói…” Nàng cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Đàm Như: “Mẹ đẻ Ngũ điện hạ Thục Phi nương nương có diện mạo giống nhất…. Được sủng ái không ít năm.”
Đàm Như có chút ấn tượng với đoạn cốt truyện này, khi đó mẹ nữ chính chưa chết, chỉ là mang theo nữ chính ẩn cư trong cung, không chịu gặp hoàng đế.
Đúng lúc vào dịp năm năm tuyển tú một lần, hoàng đế liếc mắt một cái đã nhìn trúng một tú nữ có bộ dáng giống mẹ nữ chính đến tám chín phần.
Vị tú nữ này vào cung không những không cậy sủng mà kiêu, ngược lại thường xuyên bái phỏng mẹ nữ chính, đối với nữ chính nhỏ tuổi cũng rất tốt.
Lúc sau, vì cứu nữ chính ở cung yến mà bị Hoàng hậu đẩy xuống hồ nước, suýt nữa chết chìm.
Sự kiện kia qua đi chưa bao lâu, nàng liền sinh non ra Ngũ hoàng tử, được hoàng đế phong làm Thục phi.
“Chỉ tiếc sức khỏe Thục phi vẫn luôn không tốt, phần lớn thời gian đều ở ngoài cung dưỡng bệnh.”
Xuân Hoa liên tưởng tới người nhà mình, trong lòng không khỏi nhiều vài phần thương xót cho Thục phi, “Mẫu tử bị bắt chia lìa nhiều năm như vậy, chỉ sợ trong lòng Thục phi nương nương cũng không dễ chịu.”
Bên ngoài xe, tiếng vó ngựa từ xa tới gần.
Đàm Như hơi vén màn xe, nhìn thấy một bóng dáng phong lưu phóng khoáng cưỡi ngựa rẽ gió mà qua.
Nhìn bóng dáng Ngũ hoàng tử đi xa, nàng như có một cảm giác, “Chuyến này đi tới hành cung nào?”
“Tây hành cung.”
Xuân Hoa khựng lại, bỗng nhiên nhớ tới, “Tây hành cung không phải chỗ Thục phi nương nương dưỡng bệnh sao?”
“Trách không được bệ hạ lại để Ngũ hoàng tử hộ tống một đường, thì ra là muốn cho Thục phi cùng Ngũ điện hạ mẫu tử đoàn tụ.” Xuân Hoa không nhịn được tán thưởng một tiếng, “Không nghĩ tới bệ hạ lần này bệnh, ngược lại càng thêm có tình người.”
Tình người?
Đàm Như không cấm hồi tưởng, gương mặt âm u của Hoàng đế trong ngự thư phòng không ánh sáng.
Sao có thể.
Cẩu hoàng đế là kẻ còn điên hơn cả nam chính.
Đối với hành trình tới hành cung này, Đàm Như mơ hồ cảm thấy bất an.
Liền tính là Hoàng đế chỉ đơn giản tới dưỡng bệnh, nhưng kinh thành bên kia, Trần Huyền Khanh không có khả năng ngồi im chờ đợi.
Nàng thở dài một tiếng, yên lặng vuốt cái bụng phẳng lì, bây giờ chỉ hy vọng bản thân là kiểu thể chất “một lần liền trúng”.
Có thể sớm ngày rời xa nước sôi lửa bỏng.