Nữ Nhân Của Bạo Quân

Chương 3: Mê tình

Trước Sau

break

Nhìn cặp mắt có bảy tám phần giống Hoàng đế của Trần Huyền Khanh, Đàm Như nghĩ đến mình mới tối hôm qua chịu khổ ở chỗ nhi tử, sáng nay lại bị cẩu hoàng đế bạt tai, tức khắc thấy giận sôi máu.

Ánh mắt nàng vừa chuyển, dùng tay chống thân thể, chậm rãi tiến sát nửa thân trên của Trần Huyền Khanh.

Ngón tay mảnh khảnh khẽ khàng chọc chọc trên ngực hắn, cười khinh miệt:

“Điện hạ sủng hạnh so với bệ hạ, cũng không tốt hơn chỗ nào.”

Cảm nhận được cơ thể Trần Huyền Khanh cứng đờ, Đàm Như mới thấy mỹ mãn rút tay lại, muốn nằm về trường kỷ.

Rầm —

Cổ tay của nàng bỗng nhiên bị nắm lấy, thoáng chốc trời đất quay cuồng.

Chờ đến khi nàng phản ứng lại, đã bị người chặn ngang bế lên, qua vài bước lại bị ném lên chiếc giường mềm mại.

Sắc mặt Trần Huyền Khanh xanh mét, một tay mạnh mẽ kéo váy lụa mỏng của Đàm Như, một tay cách áo yếm xoa một bên ngực nàng.

Đàm Như chưa kịp cắn chặt răng, trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều: “A…”

Một tay khác Trần Huyền Khanh theo vạt váy chui vào, mới vừa sờ hến huyệt khẩu đã chạm phải một mảnh chất lỏng ướt át.

Hắn cười lạnh, “Trân tần nương nương đúng là mạnh miệng thật….”

“Bệ hạ mới vừa yêu thương thiếp, phía dưới đương nhiên là… Ướt vô cùng.” Đàm Như tích được ít sức, nỗ lực kéo cái tay đang xâm phạm của Trần Huyền Khanh ra.

Đuôi lông mày Trần Huyền Khanh hơi nhướng lên, đêm qua nàng nằm trên giường hắn khóc như hoa lê dính mưa, làm hắn tưởng nàng thuộc kiểu tính tình nhu nhược thích ra vẻ. Không ngờ lúc tỉnh táo lại nhe răng nhọn như thế, không chịu thua tí nào.

Này ngược lại làm hắn có vài phần hứng thú khiêu khích, “Một khi đã như vậy, nếu bây giờ cô cắm vào, khẳng định ướt hoạt thông thuận, vô cùng dễ dàng.”

Hắn động vài cái đã cởi hết đai lưng, rất giống muốn thử một phát.

Trong lòng Đàm Như căng thẳng, vội vàng trốn về sau, “Thiếp tình nguyện phụng dưỡng bệ hạ!”

“Ít nhất bệ hạ càng hiểu cách yêu thương một nữ tử như thế nào.”

“A…”

Trần Huyền Khanh cười lạnh ra tiếng, hắn vốn không có ý định làm cái gì, nhưng bị khiêu khích như thế, trong lòng bỗng bốc lên lửa giận.

Vì thế hắn duỗi tay, khống chế vòng eo nàng, lật nàng lại.

Đàm Như tránh nửa ngày, ngược lại bị bóp chặt cổ, bị ấn ở trên giường với tư thế quỳ bò. Nàng thậm chí cảm nhận được, có thứ cứng rắn đang để giữa hai cánh mông mình.

Tuy rằng hạ thể vẫn còn ẩn ẩn đau, nhưng vì mượn giống thành công, nàng chỉ có thể tự thôi miên mình trong lòng rằng: “Nhịn một chút là qua, cũng không đến mức làm cả đêm đâu?”

Trên mặt nàng làm bộ kinh hoảng thất sắc, giọng run rẩy cảnh báo: “Đây là hậu cung, mong điện hạ tự trọng!”

“Tự trọng?”

“Hôm qua lúc Trân tần cầu ©ôи th!t cô tiến vào, có từng nghĩ tới hai chữ tự trọng không?”

Trần Huyền Khanh cảm nhận được tình cổ đang sống dậy, dục niệm trong lòng tăng mạnh. Hắn cơ hồ không chờ nổi một khắc, trực tiếp dùng nội lực làm nát qυầи ɭóŧ Đàm Như, sau đó thẳng lưng, đỡ ©ôи th!t của mình đâm thẳng vào u kính.

Thân thể mới vừa khai mở vẫn chặt chẽ như cũ, mới vào được một ít đã bị chặn lại, một bước khó đi.

Sau khi thử không có kết quả, hắn lui ra.

Lúc này hắn mới bỗng chú ý tới, nữ tử dưới thân đang run rẩy.

Hắn nhíu nhíu mày, cúi người bẻ mặt Đàm Như qua.

Đàm Như thuận theo quay mặt lại, lông mi bị nước mắt làm ướt nhẹp phất qua đốt ngón tay.

Trong lòng Trần Huyền Khanh vừa động, ánh mắt lại dừng ở đôi môi bởi vì cắn chặt không muốn phát ra âm thanh nên đã đỏ như muốn đổ máu.

Tươi đẹp, no đủ, giống như không tiếng động dụ dỗ người khác tiến đến nhấm nháp.

Vì thế Trần Huyền Khanh như bị mê hoặc.

Hắn cúi đầu hung hăng hôn lên bờ môi đỏ kia.

“Ngô…”

Đàm Như nhớ đến sự tình đêm qua, theo bản năng cắn chặt răng, muốn ngăn trở hắn xâm phạm.

Thấy nàng chống lại như thế, Trần Huyền Khanh kéo quần áo trước ngực nàng ra, bàn tay to bao phủ phía trên nhũ hoa không ngừng xoa nắn, chờ đến khi chúng cứng rắn lên, lại dùng hai đầu ngón tay khiêu khích.

Điểm mẫn cảm nhất trên ngực bị trêu đùa, Đàm Như nhíu mày liễu, môi đỏ hơi mở ra, muốn rêи ɾỉ thành tiếng.

Tay bóp má nàng của Trần Huyền Khanh khẽ dùng sức, lưỡi hắn lập tức cuốn vào.

Bên trong màn che, vang lên tiếng hôn ướt át rung động.

Vẻ đỏ ửng hiện lên trên mặt Đàm Như, hiển nhiên tình cổ trong người nàng cũng đã bị câu ra.

Trước ngực âu yếm căn bản không thoả mãn được cơ thể hư không của nàng lúc này, đầu ngón tay nàng run rẩy sờ về hướng ŧıểυ huyệt mình, còn chưa đụng tới hoa đế, đã bị Trần Huyền Khanh ở phía sau nắm lấy.

Tiếp theo chính là, một cái lưỡi khác ở trong khoang miệng nàng càng thêm càn quấy, cuốn lấy lưỡi nàng đến tê dại, nước bọt không kịp nuốt theo khoé miệng tràn ra.

Ngay tại lúc thần trí nàng mê loạn hết mức, cự vật cứng rắn phía sau lại một lần nữa đặt bên ŧıểυ huyệt.

Nhưng mà lần này, Trần Huyền Khanh không vội vã xông vào, mà là dùng phần đầu hơi cọ xát hoa đế.

“A….”

Cả người Đàm Như run lên, nhưng không có nổi một chút sức chống cự, chỉ có thể mềm mại dựa vào người Trần Huyền Khanh, tuý ý hắn nương theo dòng nước trơn trượt, dần dần cắm dương cụ vào khe thịt.

Cảm giác căng trướng mãnh liệt làm Đàm Như nhăn mặt lại, đường đi không chịu được mà trào ra càng nhiều chất lỏng, đem ©ôи th!t vây chặt bên trong.

Trần Huyền Khanh bị bao lấy vô cùng sảng khoái, theo bản năng hướng tới chỗ càng sâu hơn, thẳng đến gốc rễ dính sát vào mông nàng, mới thả cánh tay Đàm Như ra.

“A ha…”

Sau khi mất đi nɠɵạı lực, cả người Đàm Như xụi lơ trên giường, tuỳ ý sợi tóc hỗn loạn che trên mặt, há to miệng thở dốc.

Trần Huyền Khanh đứng thẳng nửa người trên, bàn tay to ấn trên mông mềm mại của Đàm Như, vừa mới chuẩn bị động tác.

Bên ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng Xuân Hoa gõ cửa: “Chủ tử, đã chuẩn bị bữa tối xong ạ.”

Đàm Như tức khắc tỉnh khỏi tìиɧ ɖu͙©, nhớ tới đây là tẩm cung của nàng, quyết không thể để Xuân Hoa biết chuyện cô với Thái tử.

“Thái tử điện hạ….”

Nàng vừa mới xoay đầu, đã bị Trần Huyền Khanh một lần nữa hôn lấy. Cùng lúc đó, ©ôи th!t trong cơ thể cũng bắt đầu vận động có quy luật.

Đầu ngón tay Đàm Như vô lực túm lấy khăn trải giường, ý đồ nuốt tiếng rêи ɾỉ xuống.

Thấy nàng thế mà vẫn có thể phân tâm, trong lòng Trần Huyền Khanh cười lạnh, đứng thẳng người đem ©ôи th!t rút ra khỏi ŧıểυ huyệt.

Đàm Như thất thần mà run lên một chút, trong lúc mơ màng vẫn không quên hỏi một câu: “Xong…rồi sao?”

“Cô muốn bao lâu, Trân tần nương nương không phải rõ nhất sao?”

Trần Huyền Khanh bóp eo nàng, lấy tư thế mặt đối mặt bế nàng lên.

Đàm Như theo bản năng dùng hai chân kẹp chặt eo hắn, không hiểu nguyên nhân mà nhìn lên hắn: “Điện, điện hạ định làm như thế nào?”

Mồ hôi nóng theo khớp hàm Trần Huyền Khanh chảy xuống, vừa lúc nhỏ lên nhũ hoa Đàm Như.

Ánh mắt Trần Huyền Khanh tối lại, cúi đầu dùng lưỡi liếʍ láp nhũ hoa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức nàng vội che miệng lại sợ phát ra tiếng.

“Trân tần không phải nói cô không bằng phụ hoàng sao?”

Trần Huyền Khanh dùng hàm răng nhẹ nghiền đầu v*, mi mắt khẽ nâng, cười như không cười nhìn về phía Đàm Như, “Cô đây là đang đền bù.”

Tim Đàm Như bỗng nhiên đập nhanh hơn, mặt càng đỏ ửng.

“Chủ tử ngài dậy chưa?”

Giọng Xuân Hoa ở ngoài cửa lại một lần nữa phá vỡ bầu không khí kiều diễm, nàng cắn môi muốn đẩy cái đầu đang vùi trước ngực mình ra, “Điện hạ, cung nữ của thiếp đang ở bên ngoài, chờ… A!”

Hạ thân bị ©ôи th!t bất thình lình xỏ xuyên qua, phần đầu vừa vặn đâm vào nơi mềm mại nhất, nàng theo bản năng kêu ra tiếng.

Xuân Hoa ở ngoài cửa hình như cũng nghe thấy động tĩnh, “Chủ tử, ngài làm sao vậy?”

Đàm Như muốn trả lời, nhưng lại bị Trần Huyền Khanh bóp eo hung hăng va chạm.

“Sao lại không trả lời tỳ nữ?” Trần Huyền Khanh tiến sát bên tai nàng, cố ý hỏi.

Đàm Như biết hắn đang trả thù mình, vì thế không cam lòng yếu thế mà siết chặt hoa huyệt, buộc đến Trần Huyền Khanh phải nín thở.

“Điện hạ nếu không sợ, thì để thiếp gọi Xuân Hoa tiến vào.”

Trần Huyền Khanh cười lạnh hai tiếng, ôm eo nàng đi về phía cửa.

“Điện hạ!”

Thấy Đàm Như thay đổi sắc mặt, hắn sung sướиɠ cong môi. Dưới chân xoay chuyển, đem nàng đặt lên bàn sách gần cửa nhất, bắt đầu dùng tần suất cao vận động.

Cho đến khi đem ŧıểυ huyệt văng nước bốn phía, mới cắn đầu lưỡi Đàm Như, thở dốc nói: 

“So với Trân tần nương nương lo trước lo sau, cô chẳng có gì phải sợ.”

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc