“Trân tần nương nương, đây là thuốc bổ Thái tử điện hạ đưa tới.”
Đàm Như dựa nghiêng người trên ghế quý phi, nhận lấy chén thuốc đặt trên khay, uống một hơi cạn sạch, “Được rồi chứ?”
Ma ma nhận lấy chén thuốc không nói gì, đứng một hồi lâu mới hành lễ cáo lui, “Lão nô không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi.”
Chờ sau khi ma ma đi xa, Đàm như lập tức vẫy tay với người trong nội điện, “Xuân Hoa.”
“Vâng.” Cung nữ buộc hai búi tóc hai bên vội vàng đi ra, trên tay bưng một cốc sữa dê mới vừa hâm nóng.
Đàm Như nhấp một ngụm sữa dê, vị tanh nồng lập tức ủ đầy khoang miệng. Nàng nhăn mày lại, lập tức nhổ ra chậu.
Không chỉ có nước thuốc vừa rồi uống, ngay cả mật xanh mật vàng cũng thiếu chút nữa ộc ra.
Thấy chủ tử mình phải chịu khổ như thế,
Xuân Hoa đau lòng không thôi, “Chủ tử, ngài hà tất phải uống bát thuốc bổ kia? Ngài là sủng phi của Hoàng thượng, cần gì phải nhìn sắc mặt của Thái tử?”
Chuyện “mượn giống” này, Đàm Như vẫn luôn gạt cung nữ bên người.
Một là sợ bên người mình có thám tử của Hữu tướng.
Thứ hai là nha đầu Xuân Hoa này đơn thuần lại tận trung, nàng không muốn liên luỵ nàng ấy.
Nếu chuyện “mượn giống” không thể nói ra, vậy bát thuốc bổ nam chính đưa cho nàng, thực chất là không muốn cho nàng mang thai, nàng cũng không thể giải thích rõ.
“Nói mê sảng cái gì, đó chính là Thái tử, Hoàng đế tương lai.” Đàm Như nhéo nhéo gương mặt béo béo mềm mềm của Xuân Hoa, “Nói ở trước mặt ta thì thôi, ra cửa cung nhất định không được nói bậy.”
“Nhưng người trong Phủ nội vụ đều nói, Hoàng Thượng không thích Thái tử, sớm đã có ý định sửa lập Ngũ hoàng tử lên làm Thái tử.”
Nhớ tới vị Ngũ hoàng tử ôn nhuận như ngọc, Đàm Như lại cảm thấy đau eo.
Đó chính là người cha nàng tỉ mỉ chọn cho con mình!
Trên giường chắc chắn cũng dịu dàng như nước, hoàn toàn không giống như nam chính, cứ như đã 800 năm chưa động vào nữ nhân, đem nàng ghì dưới thân lăn lộn.
Cuối cùng, nàng cũng không biết bản thân về tẩm cung của mình bằng cách nào.
“Lời này tuyệt đối đừng để Thái tử nghe được. Hắn chém đầu người khác như bổ dưa hấu, một đao một quả.”
Đàm Như một bên hù doạ, một bên lấy tay minh hoạ thành cây đao cưa đi cưa lại trên cổ Xuân Hoa.
Thành công khiến ŧıểυ nha đầu sợ tới mức xanh mặt, rụt rụt về phía sau, “Thái tử điện hạ cũng không tới hậu cung, nô tỳ hẳn là không gặp được đâu?”
“Thế thì chưa chắc.”
Tình cổ Trần Huyền Khanh trúng gọi là Mười ngày say, yêu cầu nữ tử cũng trúng tình cổ này triền miên mười đêm mới có thể giải cổ.
Đàm Như đỡ trán, nếu mười ngày còn không thành công, nàng chỉ có thể tìm người khác.
Chẳng sợ không phải hoàng tử cũng được, chỉ cần không liên quan tới nam chính.
Nàng không muốn đoạt đàn ông với nữ chính đâu, đặc biệt là đàn ông kỹ thuật kém như thế!
Đang lúc trầm tư, cửa điện bỗng nhiên truyền đến giọng nói cao vút của công công quản sự: “Bệ hạ có chỉ, tuyên Trân tần nương nương tới phụng dưỡng.”
Đàm như cả kinh, hoàng đế sao lại gọi nàng qua lúc này?
Nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân, dù sao hoàng đế cũng chỉ bảo nàng ngồi chỗ đó đánh đàn, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sửa sang đơn giản lại, nàng thay bộ cung trang màu trắng mà mẹ nữ chính thích nhất, ngồi lên kiệu liễn.
Kiệu liễn dừng lại trước cửa Ngự Thư Phòng, Đàm Như còn chưa xuống kiệu, đã nghe được tiếng chén sứ vỡ vụn truyền ra từ Ngự Thư Phòng, kèm theo tiếng hoàng đế rống giận: “Lăn, đều cút đi cho Trẫm!”
“...”
Này, bây giờ chạy trốn liệu có kịp không?
Cửa Ngự Thư Phòng “kẽo kẹt” mở ra, một lão thái giám trên đầu còn vương ít lá trà xám xịt lui ra ngoài.
“Trân tần nương nương!” Trong một khắc ánh mắt hắn nhìn thấy Đàm Như, vụt một cái sáng lên, bước nhỏ nhanh qua chào đón, “Ngài tới rồi ạ.”
Đàm Như đột nhiên thấy không ổn, còn không kịp lùi về phía sau, tay đã bị lão thái giám nâng lên.
“Bệ hạ mới vừa rồi phát giận một trận, ngài đi vào cẩn thận khuyên nhủ, cũng đừng làm bệ hạ tổn thương đến long thể!”
“Bổn cung…”
“Hoàng thượng, Trân tần tới.”
Theo cánh cửa khép hờ, lão thái giám trực tiếp đẩy Đàm Như đi vào.
Đàm Như không đứng vững, thiếu chút nữ đạp phải vụn sứ trên mặt đất. Nàng âm thầm hít một hơi, nhẹ nhàng nhún người hành lễ: “Thiếp tham kiến bệ hạ.”
Trong ngự thư phòng là một mảnh yên tĩnh.
Chờ đến Đàm Như đứng nhún không nổi nữa, mới có một âm thanh khàn khàn vang lên: “Cởi quần áo ra.”
“........?!”
Đàm Như lập tức thay đổi sắc mặt, trên người nàng lúc này toàn dấu vết hoan ái, cởi quần áo sao được aaaaaa?!
Ngay lúc nàng chần chờ, tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, sau đó một bàn tay thô to bỗng bóp chặt cằm nàng.
Đàm Như chịu đau đến nhíu mày.
Mẹ nó, hai cha con này sao đều thích bóp người khác thế!
Dưới mũ đế vương là gương mặt già nua âm trầm. Cho dù tóc đã bạc hết, vẫn không giấu được sự áp bách đến từ người bề trên.
“Bệ…”
“Bang!”
Đàm Như vốn đã ốm yếu, trên mặt lại ăn một cái tát, trực tiếp ngã gục trên mặt đất.
Nhưng giây tiếp theo, nàng lại bị Hoàng đế tóm cằm.
“A Dao, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao?”
Hai tròng mắt hỗn độn của Hoàng đế gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Đàm Như, phảng phất như thông qua gương mặt quen thuộc này thấy được nữ tử vẫn luôn tra tấn hắn.
“Là ngươi, câu dẫn trẫm trước!”
“Là ngươi, ở trước quan tài phu quân ngươi cởi bỏ y phục, cầu trẫm sủng hạnh!”
Ngực hoàng đế kịch liệt phập phồng, một tay khác nhanh chóng tách hai chân Đàm Như, cách qυầи ɭóŧ dùng sức ấn nơi riêng tư của nàng.
“A…” Phía dưới Đàm Như còn sưng, bị nɠɵạı lực ấn như vậy, nước mắt nàng trực tiếp rơi xuống.
Nhưng lại sợ Hoàng đế nhìn ra khác thường, nàng chỉ có thể cố nén đau đớn, cắn chặt răng.
“Trẫm còn nhớ ngày đó phía dưới của ngươi cắn trẫm chặt đến mức nào, phía dưới tất cả đều là nước…”
Sắc mặt hoàng đế đỏ lên, yết hầu phát ra từng tiếng hừ, “Khi đó ngươi hứa hẹn với Trẫm như thế nào?”
“Ngươi nói chỉ cần trẫm buông tha nữ nhi của ngươi, ngươi sẽ cam nguyện vào cung, vì trẫm sinh nhi dục nữ.”
“Trẫm tin, trẫm phong nữ nhi của ngươi thành công chúa, coi như con ruột mà sủng ái, toàn bộ những kẻ phê bình thân thế nàng ấy đều bị trẫm giết!”
“Vậy còn ngươi báo đáp trẫm như thế nào?”
Bộ mặt Hoàng đế dần vặn vẹo, hắn thậm chí không cần biết phản ứng của Đàm Như, thở hổn hển, “Tiện nhân! Tất cả đều là tiện nhân!”
“Dám can đảm lừa trẫm, tất cả đều là…”
Hắn che lại ngực, bắt đầu thở hổn hển cùng ho khan kịch liệt.
“Hoàng Thượng, thiếp rót cho ngài chén nước trà!” Đàm Như nhân cơ hội tránh khỏi giam cầm, sử dụng cả tay lẫn chân bò dậy, rót chén trà cho Hoàng đế.
Hoàng đế nhấp một ngụm, tâm thần dần tỉnh táo lại, sắc mặt cũng không âm trầm như lúc nãy.
Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua Đàm Như, trên mặt kiều nộn của nữ nhân có vài vệt đỏ, sắc mặt tái nhợt đến làm người thương tiếc.
“Lui ra đi, hôm nay không cần đánh đàn.”
“Vâng…”
Thẳng đến khi về tới tẩm cung, Đàm Như mới chân chính cảm nhận được bản thân còn sống.
Xuân Hoa dùng khăn tay bọc khối nước đá chườm lên mặt nàng, nước mắt rơi xuống như không đáng tiền.
“Đều nói nương nương hưởng phúc, nhưng có ai nhìn thấy, chủ tử có mấy ngày….”
Đàm Như dở khóc dở cười, “Chủ tử nhà ngươi đã chết đâu, ngươi khóc cái gì?”
“Phi phi phi! Chủ tử nói mê sảng gì vậy.” Nước mắt trên mặt Xuân Hoa không kịp lau đã vội niệm mấy câu A Di Đà Phật.
Nhìn bộ dáng ngu đần của nàng, trong lòng Đàm Như không còn trầm trọng như vậy nữa, cả người lười biếng dựa vào ghế quý phi.
Không trong chốc lát, từng cơn mệt mỏi cuộn lên, nàng còn chưa dặn Xuân Hoa bôi thuốc lên mặt mình, đã ngủ quên mất.
Một giấc này không biết ngủ tới khi nào.
Cuối cùng nàng bị ánh nến làm tỉnh giấc.
Trong lúc mông lung chưa tỉnh, nàng tưởng Xuân Hoa đốt đèn, vì thế lẩm bẩm: “Xuân Hoa, em giúp ta bôi thuốc sao?”’
Đầu ngón tay xa lạ lướt qua sườn mặt Đàm Như, ở chỗ sưng tạm dừng lại.
Cơn buồn ngủ của Đàm Như lập tức bay mất, kinh ngạc ngước mắt, lập tức đụng phải ánh mắt châm chọc của Trần Huyền Khanh.
“Thì ra, phụ hoàng sủng hạnh ngươi như thế này?”