Trong điện vọng ra tiếng nhạc, hoàng thân quý tộc tay cầm ly rượu, nói cười không ngừng.
Mà Thiên điện cách đó một bức tường, hai thủ vệ sắc mặt nghiêm trọng canh giữ ngoài cửa phòng.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, trong phòng tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều triền miên không dứt.
Đàm Như không thể nào ngờ sự việc sẽ phát triển tới bước này.
Ly nước trà hạ tình cổ, nàng rõ ràng tận mắt thấy ngũ hoàng tử uống cạn.
Như thế nào người mất khống chế đè nàng dưới thân lại là nam chính Trần Huyền Khanh?!!!
Bàn tay khô nóng của người nọ thâm nhập dưới váy nàng, dùng sức tách hai chân nàng ra, rất giống muốn trực tiếp vào chủ đề.
Trong lòng Đàm Như kinh sợ, vội vàng đẩy người đang dính trên người mình ra: “Thái tử Điện hạ, ngài…. Ngài tỉnh táo một chút, thiếp là Trân tần, là phi tần của phụ hoàng ngài!!!”
“Trân tần?” Động tác của Trần Huyền Khanh hơi khựng lại, thở hổn hển ngẩng đầu.
Ánh nến mỏng manh phác hoạ ra gương mặt góc cạnh rõ ràng, trên người hắn nóng bỏng nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, “Trân tần đã sớm chết, ngươi chẳng qua chỉ là đồ dỏm thôi.”
Đàm Như đương nhiên biết.
Bởi vì Trân tần là mẹ nữ chính, cũng là Hoàng hậu tiền triều.
Sau khi tiền triều bị hủy diệt, tân hoàng lấy tính mạng nữ chính ra uy hiếp mẹ nữ chính vào cung làm phi.
Mẹ nữ chính tuy nhận hết sủng hạnh của hoàng đế nhưng trong lòng chỉ có trượng phu của mình, sống không được mấy năm đã buồn bực mà chết.
Sau đó, Hữu tướng vì muốn khống chế triều chính đã liên tiếp dâng lên hoàng đế vài nữ tử có vẻ ngoài tương tự mẹ nữ chính.
Nguyên thân chính là người cuối cùng.
May mắn chính là lúc này hoàng đế đã tuổi già hết lực, không có khả năng sủng hạnh nàng.
Nhưng bất hạnh là, một tháng sau hoàng đế băng hà. Sau khi nam chính đăng cơ, chuyện thứ nhất hắn làm là tuyên chỉ những phi tử trong hậu cung không có con đều phải tuẫn táng.
Đặc biệt là hàng dỏm Trân tần như nàng, còn có âm mưu cùng Hữu tướng mưu phản, trực tiếp bị ấn vào quan tài chôn sống.
Sau khi xuyên thư, Đàm Như vốn định tìm nam phụ đơn thuần thiện tâm để ”mượn giống”. Chờ hoàng đế chết bệnh là nàng có thể lấy cớ dưỡng thai tránh xa thế cục, né khỏi toàn bộ cốt truyện mưu phản cùng Hữu tướng, kiểu gì thì cũng cũng sống đến kết truyện.
Ai có thể ngờ được đâu?!!
Kế hoạch “mượn giống” cầu sinh này lại xảy ra sai lầm.
Nàng sao lại mượn đến trên đầu tên hung thủ giết người!!!!
Nhưng đen đủi thay tình cổ đã phát huy tác dụng, nàng trốn cũng không thoát.
“Liền tính thiếp là đồ dỏm, cũng là phi tần của phụ hoàng ngài.”
Việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể làm nam chính đánh mất nghi ngờ trước, “Điện hạ khinh nhục thiếp như thế, không sợ bệ hạ lấy tội danh mưu nghịch mà huỷ bỏ vị trí Thái Tử của ngài sao?”
Nàng không thể để nam chính nghĩ nàng là người hạ tình cổ, một đêm tiêu sái xong bị hắn giết người diệt khẩu.
Không phải bố cục Hữu tướng bày ra?
Vậy người hạ tình cổ trong ly của hắn là ai?
Nhưng mà trước mắt không phải thời điểm tự hỏi vấn đề này.
Hắn bỗng nhiên bóp chặt cổ Đàm Như, thấp giọng uy hiếp: “Nếu muốn sống, thì câm miệng của ngươi lại, sẽ không có ai biết được việc này.”
Có được bảo đảm, Đàm Như mới yên lòng, vẻ mặt vờ như bị dọa sợ, “Thiếp… Thiếp đã biết.”
“Tách chân ra.”
Giờ phút này Trần Huyền Khanh đã nhẫn lại đến cực hạn, chờ hai chân nàng hơi thả lỏng, lập tức đem ©ôи th!t đã sung huyết vào sát huyệt khẩu.
“Chờ đã!”
Đàm Như tuy chưa trải nghiệm thực tế nhưng truyện người lớn cũng xem không ít.
Kích cỡ của nam chính mà trực tiếp đi vào, nàng nhất định sẽ đau chết.
“Lại sao nữa?” Trần Huyền Khanh cắn răng, ý nghĩ chết chóc trong lòng chưa biến mất lại hiện lên lần nữa.
Gương mặt Đàm Như đỏ bừng xấu hổ, “Thiếp thân vẫn còn là xử nữ, Điện hạ không thể trực tiếp tiến vào.”
Trần Huyền Khanh ngẩn ra, không nghĩ tới Trân tần bị hoàng đế lật thẻ bài mấy tháng lại vẫn còn là xử nữ.
Hắn áp du͙© vọиɠ cuồn cuộn trong cơ thể xuống, dùng ngón tay thay thế cự vật của mình, thâm nhập huyệt khẩu.
Xác thật vẫn là tấm thân xử nữ.
Cảm giác khó chịu do dị vật xâm nhập làm trong lòng Đàm Như sinh ra vài phần tâm lý muốn rút lui. Nhưng tưởng tượng đến bản thân sống hai mươi mấy năm đến hôn cũng chưa thử đã không hiểu được xuyên không.
Dù sao cũng không phải cơ thể mình, coi như mộng xuân đi.
Vì thế nàng thẳng lưng tiến lên, ôm lấy cổ Trần Huyền Khanh, ở bên tai hắn rêи ɾỉ: “Thật là khó chịu…”
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trước ngực, gân xanh trên trán Trần Huyền Khanh bạo nổi, động tác trên tay cũng tăng mạnh, không ngừng xoa nắn vuốt ve hoa hạch.
“Ô… ưm.”
Cảm giác xa lạ giống như dòng điện lan đến toàn thân, eo Đàm Như mềm nhũn, theo bản năng muốn khép chân lại.
Trần Huyền Khanh sao để nàng như ý, bàn tay to khiến hai chân trắng nõn của nàng mở càng lớn, đỡ cự vật một lần nữa tiến sát huyệt khẩu.
Nương theo chất lỏng chảy ra từ ŧıểυ huyệt, phía trước thong thả phá vỡ từng tầng nếp uốn.
Thịt non mềm mại dính sát vào cự vật, hút đến nỗi làm da đầu Trần Huyền Khanh tê dại, hận không thể lập tức rong ruổi ở bên trong.
“Sao lại chặt như vậy?” Ngay cả hắn cũng không nhận ra được giọng nói của mình đã không còn lạnh lẽo như trước.
Đàm Như bị căng đến không chịu nổi, không khỏi mắng thầm trong lòng: “Truyện người lớn đúng là lừa người mà.”
Ai nói nam chính cổ văn đều hàng to sài tốt, có thể làm nữ chính muốn ngừng mà không được?!
Nhưng mà nàng không biết là, trong giả thiết của bộ ŧıểυ thuyết này, trước ngày đại hôn mới có người tới dạy hoàng tử cách thị tẩm.
Lúc này nam chủ không có kinh nghiệm, ở chuyện phòng the đương nhiên không biết chút gì.
Đàm Như sợ lăn lộn đến hừng đông vẫn chưa vào được.
Vì thế học theo trong sách, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai Trần Huyền Khanh, vừa mυ"ŧ vào vừa rêи ɾỉ: “Thiếp muốn ©ôи th!t của điện hạ….”
Những lời này thành công kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trần Huyền Khanh, hắn cắn răng mắng câu: “Dâm phụ!”
Sau đó đỡ nam căn đã trướng hơn vài phần, thế như chẻ tre cắm đi vào.
“Đau quá! Ta từ bỏ!”
Đau đớn xé rách kịch liệt làm Đàm Như sợ hãi, nàng vặn vẹo vòng eo ý đồ thoát đi.
Trần Huyền Khanh nhịn qua cảm giác muốn xuất, khi ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm, hiển nhiên đã bị tình cổ trong cơ thể ăn mòn toàn bộ lý trí.
Hắn một phen bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của Đàm Như, ©ôи th!t dưới thân hơi rút ra, sau đó dùng sức đâm vào.
“Không, không được…”
“Câm miệng!” Trần Huyền Khanh trực tiếp lấy tay bịt miệng Đàm Như.
Cùng lúc đó, động tác chọc vào rút ra dưới thân càng nhanh hơn.
Cũng không biết cắm vào nơi nào, đường đi vốn dĩ chặt đến nỗi một bước khó đi bỗng nhiên trào ra dòng nước ấm áp bao bọc lấy phần phía trước Trần Huyền Khanh.
Động tác giãy giụa của nữ tử dưới thân cũng biến thành vô thức hùa theo.
Chiếc yếm màu hồng không che được hết bộ ngực đẫy đà, Trần Huyền Khanh cơ hồ theo bản năng cúi đầu ngậm lấy viên đậu đỏ đứng thẳng.
“A…ư…”
Thân thể Đàm Như run càng thêm lợi hại, nàng chỉ có thể quay đầu đi, khó nhịn cắn lấy bàn tay mình.
Lực độ ©ôи th!t thọc vào rút ra trong cơ thể ngày càng nặng, thẳng đến một khắc, hoàn toàn rút ra khỏi cơ thể nàng.
Trong lúc nàng đang tê dại, chưa thể hoàn hồn, lại hung hăng cắm vào tận cùng, ở nơi mềm mại nhất bắn ra một dòng chất lỏng.
“A ha..”
Tiếng thở dốc của hai người đồng thời trở nên dồn dập.
Khoé mắt Đàm Như chảy ra vài giọt nước mắt, có lẽ là bị tìиɧ ɖu͙© làm cho mất não, nàng nâng cằm lên muốn hôn.
Nhưng còn chưa đụng tới, đã bị Trần Huyền Khanh nghiêng đầu tránh đi.
Động tác này như một chậu nước lạnh dội cho Đàm Như tỉnh táo lại, nàng thiếu chút nữa thì quên, đêm đầu tiên của nam chính có thể không phải của nữ chính nhưng nụ hôn đầu thì nhất định phải là nữ chính.
Nhưng mà cái này thì có ích gì.
Trong lòng Đàm Như cười lạnh, nam nhân ngay cả nửa người dưới còn không quản được, cái gọi là chân tình còn thật được mấy phần.
Ngay lúc nàng đang ngây người, cơ thể bỗng bị người lật lại, “Còn chưa xong hả?!”
Trần Huyền Khanh từ phía sau phủ lên, ©ôи th!t cứng rắn lại một lần nữa không chờ nổi mà chen vào khe thịt.
Cảm nhận được độ hút của đường đi, môi hắn hơi nhếch, “Trân tần không khỏi quá coi thường cô.”
“Đêm còn rất dài.”