Ba ngày sau, hoàng đế rốt cuộc tỉnh lại.
Sau khi tỉnh, hắn nhìn chằm chằm hình điêu khắc Ngũ Long trên nóc giường, trầm mặc hồi lâu.
Cách màn che màu vàng, Đàm Như chỉ nghe được bên trong truyền đến tiếng phân phó mơ hồ không rõ: “Truyền tin hồi kinh, triệu Thái tử tới đây.”
Thái giám truyền chỉ lĩnh mệnh rời đi.
Trong phòng nhất thời chỉ có huân hương lượn lờ, không còn động tĩnh nào khác.
“Trân tần… tiến vào.”
Đàm Như được Xuân Hoa đỡ dậy, trước khi xốc màn che lên, nàng hướng về Xuân Hoa lắc lắc đầu, “Ngươi về trước đi.”
Hốc mắt Xuân Hoa đột nhiên đỏ bừng: “Chủ tử…”
Đàm Như trực tiếp rút tay về, một tay nhấc vạt váy, một tay vén rèm bước vào.
Trong phòng, mùi thuốc dày đặc che lấp đi mùi huân hương an thần, ngửi thôi đã thấy đắng.
Đàm Như thật cẩn thận ngước mắt nhìn, nhìn thấy hoàng đế gượng nâng nửa người trên dậy ở trên giường.
Vài tia nắng từ ngoài chiếu vào phòng thông qua khe cửa giấy, làm Đàm Như thấy rõ mặt mày hoàng đế.
Gương mặt già nua hơi sưng, khoé miệng cứng đờ không được tự nhiên rũ xuống.
Hiển nhiên là biểu hiện trúng gió.
Trong lòng nàng lộp bộp, vội vàng cúi đầu hành lễ, “Thiếp Trân tần, tham kiến bệ hạ.”
“Lại, lại đây.”
Đàm Như dịch từng bước nhỏ tới, cho đến khi tới sập gỗ thì khẽ quỳ xuống.
Ngón tay hoàng đế run rẩy vươn ra, bỗng nhiên nâng cằm Đàm Như.
Lực độ so với lần ở Ngự Thư Phòng yếu đi không ít.
Nhưng đôi mắt kia càng thêm vẩn đục âm trầm.
“Sao trẫm lại cảm thấy, khí sắc của Trân tần càng thêm kiều diễm không ít?”
Giọng nói thô ráp nghẹn ngào, vẫn lộ ra vài phần áp bách.
“Chắc do ánh sáng trong phòng tốt quá nên làm sắc mặt thiếp trông hồng hào hơn.”
Lông mi Đàm Như run vài cái, ra vẻ tội nghiệp nói: “Mấy ngày nay thiếp hàng đêm khó ngủ, canh giữ bên cạnh bệ hạ nửa bước không dám rời đi.”
Nội thị một bên cũng vội vàng phụ hoạ: “Trân tần nương nương đã nhiều ngày vẫn luôn ngủ ở gian ngoài noãn các, bất luận ai khuyên như thế nào cũng không chịu hồi tẩm cung.”
“Ngày ấy bệ hạ vừa té xỉu, Trân tần nương nương trắng đêm chưa ngủ, ánh nến trong noãn các đốt đến bình minh, ngày hôm sau sắc mặt kém suýt doạ chết bọn nô tài.”
Nội tâm Đàm Như chỉ biết chửi má nó.
Cái tốt không nhắc đến, cố tình đề cập cái đêm Trần Huyền Khanh tới làm gì!
Tưởng tượng hoàng đế nằm một mình trên giường, còn mình thì cùng con trai hắn ở cách vách lăn một đêm.
Đàm Như chột dạ đến mức không dám nhìn hoàng đế.
Hoàng đế liếc mắt nhìn nội thị bên cạnh, “Đưa chén thuốc cho Trân tần, ngươi lui ra đi.”
Đàm Như tiếp nhận chén thuốc trên tay nội thị, dịch đến mép giường hầu hạ.
Hoàng đế uống mấy ngụm thuốc xong, bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi là Trân tần thứ bao nhiêu mà Hữu tướng đưa tới?”
“Hồi bệ hạ, thiếp là năm kia mới nhập cung.”
Hoàng đế dựa vào gối thở hổn hển hai tiếng, “Ở bên người trẫm hưởng phúc hai, ba năm, Trân tần hẳn là không còn nhớ thương người bên ngoài?”
“Thiếp nào dám!”
Đàm Như vội vàng quỳ xuống dập đầu bái lễ, “Từ ngày thiếp vào cung, thiếp chính là người của bệ hạ, chưa bao giờ có dị tâm.”
Ánh mắt sắc bén của hoàng đế vẫn dừng trên đỉnh đầu nàng, “Trẫm đương nhiên tin ngươi… sẽ không vì nhất thời hồ đồ, mà đánh mất ngày tháng yên bình nửa đời sau.”
Ngày tháng yên bình sao?
Vào cung làm phi tần ba năm, ngay cả tên cũng không được nhớ kỹ.
Vào độ tuổi như hoa, chết bất đắc kỳ tử tại hậu cung.
Được nhận kết cục “chiếu bọc xác, ném vào hoàng lăng”.
Hoàng quyền nặng nề giống như gông xiềng, ép Đàm Như không thở nổi.
Nàng chỉ có thể giả tá thổi nguội chén thuốc trong tay, tránh không đáp.
Sau khi đút hai muỗng thuốc, hoàng đế lại đau đầu.
Dưới cơn đau, hắn lại coi Đàm Như thành mẹ nữ chính, trực tiếp ném văng chén thuốc.
“A Dao, ngươi hạ độc trẫm?!”
Hoàng đế che đầu lại, há miệng thở hổn hển.
Đàm Như không kịp thu dọn mảnh vỡ, vội tiến lên nâng hoàng đế, “Bệ hạ, ngài…”
“Bang!”
“Thái tử đến!”
Tiếng bạt tai cùng tiếng hô của thái giám đồng thời vang lên.
Đàm Như bị cái tát này làm cho mất thăng bằng, lảo đảo ngã về phía sau.
Sau đó ngã vào một lồng ngực ấm áp.
Cảm giác quen thuộc lướt qua.
Khi nàng đứng vững, người mặc áo bào đen thêu chỉ vàng mãng xà bốn móng vuốt đã quỳ một gối trước giường.
“Bệnh đau đầu của phụ hoàng lại tái phát sao?”
Trần Huyền Khanh không phí sức lực nào đã đỡ được hoàng đế nằm xuống giường.
Hoàng đế đối diện với cặp mắt phượng có năm sáu phần giống mình này, bỗng nhiên tỉnh táo không ít.
Ánh mắt hắn hỗn độn liếc về phía Đàm Như, giọng nói nghẹn ngào, “Trân tần lui ra.”
Chờ sau khi Đàm Như rời đi, hắn khụ khụ hai tiếng mới chậm rãi mở miệng.
“Chờ sau khi trẫm chết, Trân tần chôn cùng.”
Động tác xoay nhẫn ban chỉ bằng bạch ngọc của Trần Huyền Khanh hơi khựng lại, không có lên tiếng.
Hoàng đế vẫn chưa nhận ra sự khác thường của hắn.
“ŧıểυ ngũ đã không còn khả năng tranh vị trí này với ngươi, cứ để hắn làm vương gia nhàn tản đi.”
Chuyện mật thám trải rộng trong cung, vốn cũng không được coi là bí mật gì.
Hoàng đế cũng lười lòng vòng, trực tiếp phân phó:
“Chuyện của Thục phi cùng những người liên quan… Tất cả đều diệt khẩu.”
Chỉ là khi nghĩ đến những lời tố cáo trước khi chết của Thục phi, đáy lòng hoàng đế xẹt qua một tia thê lương.
Ánh mắt nhìn về phía Trần Huyền Khanh không khỏi nhu hoà vài phần.
Đây là đứa con của nữ nhân mình không yêu sinh cho mình, mấy năm trước hắn thậm chí lười bỏ ra tâm tư nghĩ đến đứa con này.
Cố tình đứa con trai này lại rất giống hắn.
Cuối cùng cũng chỉ có đứa con này ở lại cạnh mình.
Đáy lòng hoàng đế xúc động, run run rẩy rẩy nâng tay, tưởng tượng cảnh phụ từ tử hiếu mà vuốt tóc Trần Huyền Khanh.
“Trẫm tự biết bản thân có lỗi với con và mẫu hậu con rất nhiều…”
Bầu không khí phụ từ tử hiếu bị hành động né tránh của Trần Huyền Khanh phá hỏng.
Hắn ngước mắt nhìn vào mắt hoàng đế, ánh mắt không chút gợn sóng, tựa như băng dày trên mặt hồ, mơ hồ bộc lộ ra mũi nhọn.
“Thân thể phụ hoàng còn chưa khỏi hẳn, vẫn nên tĩnh dưỡng thêm một thời gian, những việc vặt này nhi thần sẽ xử lý thỏa đáng.”
Hoàng đế bị ánh mắt này đâm vào trong lòng, hơi giật mình, vừa định ra tiếng quát lớn.
Nhưng nửa gương mặt cứng đờ không thể chuyển động đã nhắc nhở hắn.
Hắn đã già rồi…
Ở trước mặt nhi tử như hùng ưng mãnh thú không hề có phần thắng.
Cổ tinh thần chống đỡ hắn cuối cùng cũng tiêu tán, đôi mắt hoàn toàn ảm đạm xuống, giọng nói cũng thêm già nua, “Được…”
“Ngày mai bãi giá hồi cung đi.”