Ngày thứ hai sau khi hồi cung, liền có một đám ám vệ huyết tẩy Tây hành cung.
Việc này được làm một cách lặng im không một tiếng động, không kinh động đến các thế lực khác.
Ngay cả bên Hữu tướng khi không liên lạc được với ám vệ mới ý thức được sự việc không thích hợp.
Hơn nữa trên triều đình, mấy ngày hoàng đế chưa lộ diện làm lòng người hoảng sợ.
Mọi người nhất trí đem ánh mắt mong chờ đặt vào ngày hội xuân săn mấy ngày sau.
Hội săn bắn mùa xuân được tổ chức mỗi năm một lần, cũng là ngày đế vương tế thiên cầu phúc, tiếp nhận lễ vật của các nước chư hầu.
Nếu là ngày trọng đại bậc này, hoàng đế cũng cáo ốm không lộ mặt, ngôi vị đế vương này thuộc sở hữu của ai không cần nói cũng biết.
Bởi vậy phe Hữu tướng lòng nóng như lửa đốt, càng thêm bức thiết muốn biết ngày đó ở hành cung đã xảy ra chuyện gì, có thể làm hoàng đế sửa thái độ, lệnh Thái tử giám quốc, chèn ép thế lực Ngũ hoàng tử.
Khi ám tin truyền tới Đàm Như, nàng đang xóc nảy trên kiệu Thái tử.
Từ sau lần ở hành cung, Trần Huyền Khanh phá lệ yêu thích tư thế nữ thượng vị.
Đàm Như cũng có thể đoán ra ý tứ của hắn, đơn giản là muốn thấy nàng khó chịu phải chủ động cầu hoan.
Chuyện lấy lòng nam nhân này, nàng làm không tới.
Nhưng mỗi khi nàng có ý tứ từ chối, Trần Huyền Khanh sẽ mạnh mẽ tách hai chân nàng ra, cúi người xuống liếʍ huyệt.
Cùng với đầu lưỡi ở trên hoa đế đánh vòng, cảm giác tê ngứa như muốn nổ tung ở bụng Đàm Như, ngay cả gân mạch đều phảng phất như bị trận tê ngứa này làm mềm.
Nàng mất đi sức lực giãy giụa, đầu ngón tay câu lấy sợi tóc rũ xuống của Trần Huyền Khanh, cùng với bụng nhỏ tự đẩy đưa.
Nghe âm thanh ưm ư sắp không chịu nổi trên đỉnh đầu, Trần Huyền Khanh ngược lại ngẩng đầu lên khỏi hai bắp đùi nàng.
Hắn cũng không nói lời nào, chỉ là lười biếng dựa vào đệm, cười như không cười nhìn chằm chằm Đàm Như.
Ý tứ rất rõ ràng.
kɧoáı ©ảʍ đột nhiên bị gián đoạn, sâu trong hoa huyệt truyền đến tiếng kêu gào muốn được an ủi, hơn nữa tình cổ quấy phá, đuôi mắt chóp mũi Đàm Như đều phiếm đỏ ửng.
Nàng chịu đựng tình triều quay cuồng trong cơ thể, muốn duy trì chút tự tôn cuối cùng, kéo quần áo ở một bên qua khó khăn lắm mới che khuất được nửa người trên.
“Hôm nay hứng thú của cô không cao, Trân tần nương nương quay lại xe của mình đi.”
Chỉ đơn thuần nhìn vào gương mặt không có biểu cảm gì của Trần Huyền Khanh, đúng là có vài phần đáng tin.
Cố tình động tác trên tay hắn lại không ngừng, thong thả vuốt ve ©ôи th!t đã sớm sung huyết đứng thẳng.
Nhận thấy được tầm mắt của Đàm Như, hắn không có che lấp, ngược lại cầm cái yếm đỏ rơi trên xe lên ung dung lau khoé miệng.
Đàm Như không khỏi xấu hổ, hai bên tai nóng lên, tim đập đến lợi hại.
Trong hoàn cảnh chật chội tối tăm, thứ sáng màu duy nhất chính là cái yếm Trần Huyền Khanh cầm trên tay thưởng thức.
Nhìn nửa gương mặt tuấn tú của Trần Huyền Khanh ẩn sau lớp yếm, Đàm Như nuốt nuốt nước miếng, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu: “Xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng.”
Mặc kệ, mặt mũi tính cái gì!
sướиɠ xong rồi nói.
Nàng bám vào cánh tay Trần Huyền Khanh, muốn kéo cái yếm xuống, lại bị bóp eo giam cầm lại.
“Trân tần nương nương đang muốn làm cái gì?”
Đuôi lông mày Trần Huyền Khanh hơi nhướng lên, ngón tay gảy cái cằm nhỏ nhắn của Đàm Như, biết rõ còn cố hỏi: “Là đang cầu hoan với cô sao?”
Đàm Như có vài phần tức giận, cắn môi đỏ trừng mắt liếc hắn một cái, vừa định mở miệng nói lại.
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa đang đến gần, “Điện hạ, nội thị trưởng sự tới báo, trên đường xóc nảy, vài vị nương nương trong hậu cung khổ không nói nổi, hỏi có thể dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát không?”
“Không đồng ý.” Trần Huyền Khanh không vui nhíu mày, “Chậm giờ lành tế trời, làm sao truy tội.”
Ra vẻ đa͙σ mạo, kẻ lừa đảo.
Trong lòng Đàm Như xì một tiếng, cũng không biết là ai, vừa lên xe đã phái ám vệ trói mình tới đây.
Làm nàng trưa cũng không kịp ngủ.
Nghĩ như vậy, đáy mắt nàng xẹt qua một tia giảo hoạt, mềm eo ngã về trên người Trần Huyền Khanh.
“Điện hạ…”
Hơi thở ấm áp trộn lẫn hương thơm nữ tử cọ qua vành tai Trần Huyền Khanh, đánh tan chút bực bội trong lòng hắn.
“Nơi này cách khu vực săn bắn không xa, mệnh…”
Lời nói còn chưa xong, hắn đã suýt cắn vào đầu lưỡi nàng.
Hắn rũ mắt nhìn về Đàm Như đang không an phận trong ngực, vừa vặn đụng phải ánh mắt đôi mắt đắc ý dào dạt của nàng.
Vải mỏng gần như xuyên thấu không thể che đi hết cặp v* tròn trịa của nàng, ngược lại làm nổi bật lên vẻ đẹp mông lung.
Nàng như vô tình đặt hai luồng mềm mại lên cánh tay Trần Huyền Khanh, đầu ngón tay dọc theo dư*ng v*t trượt xuống, nhẹ nhàng nhéo hai trứng d*i bên dưới.
Gân xanh trên trán Trần Huyền Khanh bạo nổi, nào còn nhớ rõ bản thân vừa phân phó cái gì, hận không thể lập tức đem yêu tinh mê người này đè dưới thân ȶᏂασ lộng đến khi xin tha.
“Điện hạ, xảy ra chuyện gì sao?”
Giọng thị vệ ngoài cửa xe gọi lại được chút lý trí của Trần Huyền Khanh, hắn cắn chặt răng nói một câu: “Nếu nương nương trong hậu cung thân mình mảnh mai thế thì đi chậm lại.”
“Tuân mệnh.”
Thị vệ không rõ nguyên do nhưng vẫn đáp lời.
Đang lúc lòng hắn hoang mang mà quay đầu ngựa, lại nghe thấy tiếng nữ tử mềm mại phát ra từ trong xe.
Tuy rằng âm thanh ấy nhanh chóng ẩn trong tạp âm xe ngựa chuyển động, nhưng với thính giác nhạy bén của thị vệ, vẫn nghe ra được chút động tĩnh không tầm thường.
Gương mặt hắn nóng lên, lập tức quăng mấy roi ngựa phi tới chỗ vài thị vệ khác, “Đi tuần tra phía sau, nếu không có chuyện gì gấp không được tới gần kiệu liễn của điện hạ.”