Ở trên xe xóc nảy một đường, khi tới hành cung, Đàm Như chỉ muốn lăn lên giường ngủ không cần biết cái gì.
Mông nàng mới đụng tới giường, ở cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng hành lễ thăm hỏi, “Trân tần nương nương an, chủ tử nhà ta muốn mời nương nương qua ôn chuyện.”
Xuyên thấu qua bình phong, Đàm Như liếc mắt thấy người đang vấn an.
Là chưởng sự ma ma bên người Tĩnh hiền phi.
Trong truyện gốc, Tĩnh hiền phi không hề có cảm giác tồn tại, ngày thường chỉ thích ăn chay niệm Phật.
Có lẽ là rời xa phân tranh nên nàng ấy là người duy nhất sống sót sau bi kịch chôn cùng kia, lấy hiệu Thái phi sống ẩn cư ở chùa Thuận An.
Nguyên thân cũng không có tiếp xúc gì với nàng ấy, không biết Tĩnh hiền phi mượn cái cớ này để làm gì.
Theo tâm lý “nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện” Đàm Như vừa định mở miệng từ chối, ma ma kia như đã nhìn ra ý tứ của nàng, mở miệng trước:
“Nương nương vẫn nên đi một chuyến, hôm nay có vài vị phu nhân danh môn thế gia tới thỉnh an nương nương nhà ta, có lẽ trong đó còn có người quen cũ của nương nương thì sao?”
Đàm Như nghẹn lời, chỉ có thể đồng ý.
Cung điện Tĩnh hiền phi tương đối rộng, lưng dựa vào rừng trúc xanh tươi thanh nhã yên tĩnh.
Vừa đi vào, hương khói cúng bái thần Phật ập vào trước mặt.
Vòng qua bình phong, thứ đầu tiên đập vào mắt là một toà tượng Quan Âm bằng ngọc.
Hương khói quẩn quanh bàn thờ Phật lan ra tận cửa, bầu không khí thanh lãnh dày đặc không giống chỗ ở của phi tần mà càng giống Phật đường.
Tĩnh hiền phi tựa hồ mới niệm kinh Phật xong, được cung nữ ở bên cạnh cẩn thận nâng dậy.
Rốt cuộc phân vị của nàng ấy vẫn cao hơn mình, Đàm Như theo quy củ mà hành lễ, “Thiếp thân thỉnh an Hiền phi tỷ tỷ.”
Theo động tác hành lễ, nàng lén liếc nhìn quanh một vòng, nɠɵạı trừ Tĩnh hiền phi, cũng chỉ có hai tỳ nữ, rõ ràng không có phu nhân nào tới thỉnh an.
Trong lúc nàng miên man suy nghĩ, đỉnh đầu vang lên giọng nói ôn hoà của Tĩnh hiền phi, “Sắc mặt muội muội hơi kém, có phải hầu hạ bệ hạ quá mệt nhọc hay không?”
Vì ổn định trong ngoài triều đình, việc hoàng đế trúng gió được bảo mật gắt gao, ngẫu nhiên chiêu tẩm cũng chỉ gọi Đàm Như qua.
Lần hành trình đi săn này, cả hậu cung cũng chỉ có mỗi Đàm Như có tư cách đi hầu, có thể tuỳ ý xuất nhập cung hoàng đế.
Nếu muốn biết tình hình hoàng đế gần đây, cũng chỉ có thể dò hỏi manh mối từ miệng nàng.
Đàm Như đương nhiên cũng rõ điểm này, cho nên ra vẻ ngượng ngùng rũ mắt, thuận miệng nói bậy nói bạ: “Hoàng thượng đang lúc sinh long hoạt hổ, cho nên…”
Phi tần hậu cung đối với việc phòng the đều giữ kín như bưng, một phần là không muốn chia sẻ tình thú khuê phòng, phần nữa là không muốn tiết lộ những kỹ xảo lấy lòng hoàng đế ra ngoài.
Mọi người đã hình thành ăn ý, nhắc tới chuyện này chỉ biết cười một cái, sẽ không tiếp tục truy hỏi.
“Muội muội thật có phúc khí.”
Tĩnh hiền phi quả nhiên không hỏi nữa, xoay người ngồi xuống ghế bành khắc hoa cúc chủ vị.
Nàng khảy Phật châu trong tay, cười ha hả mà quan tâm nói: “Phụng dưỡng bệ hạ đương nhiên quan trọng, nhưng muội muội cũng phải quan tâm chăm sóc bản thân mới được. Trùng hợp, mới vừa rồi phu nhân Hữu tướng lúc gần đi đã tặng ta một phương thuốc bổ.”
Trong lòng Đàm Như lộp bộp, đề cao mấy phần cảnh giác.
“Nghe nói là phương thuốc cuối cùng của Liêu thần y trước khi ẩn cư núi rừng, ta đặc biệt làm phòng bếp nấu mấy chén.”
Nàng nâng tay, hai cung nhân từ sau bình phong đi ra, trong tay bưng chén thuốc còn đang bốc hơi nước.
Từ sau chuyện Thục phi, Đàm Như rất hiếm khi nhận đồ vật của các phi tần khác.
Nàng còn chưa nghĩ ra lý do từ chối hợp lý, chén thuốc đen như mực đã được bưng tới trước mặt nàng.
Trong khay còn để một cái bình sứ nhỏ.
Vừa thấy liền biết không phải thứ tốt gì.
“Nếu muội muội bây giờ nhận nhiều ân sủng, nói vậy số lần chạm mặt Thái tử cũng không ít?”
Tĩnh hiền phi khuấy thuốc trong chén sứ, không chút để ý hỏi.
Nàng tựa hồ không muốn nghe Đàm Như trả lời, tiếp tục nói: “Thuốc này vô sắc vô vị, chính là đồ bổ tốt nhất Hữu tướng tìm cho Thái tử.”
Không cần cường điệu cái gì, Đàm Như đã hiểu ý tứ nàng ấy.
Hữu tướng muốn giết Trần Huyền Khanh.
Hoặc là, Tĩnh hiền phi muốn giết Trần Huyền Khanh.
Ý đồ của Hữu tướng có thể hiểu được.
Hắn tuổi trẻ vì đoạt quyền đã lợi dụng nghi kỵ của bệ hạ làm hại cả nhà cậu Trần Huyền Khanh, ép chết mẫu phi của hắn.
Thâm cừu đại hận này, Hữu tướng sẽ không quên, Trần Huyền Khanh càng không quên.
Theo truyện gốc, Trần Huyền Khanh lên ngôi sau đó việc đầu tiên làm là huyết tẩy toàn bộ phủ Hữu tướng.
Nhưng Tĩnh hiền phi thì có dính dáng gì tới hắn?
Trước mắt, Đàm Như không có sức lực nghĩ mấy chuyện này, xóc nảy một đường vốn đã làm nàng mệt lả, bây giờ còn bị buộc hạ độc Thái tử. Tâm trạng nàng rất khó chịu, lời nói ra cũng hơi mạo phạm:
“Hiền phi tỷ tỷ trước nay ghét nhất là phân tranh quyền thế, tự xưng là không nhiễm mùi bùn, sao bây giờ lại đi gần với Hữu tướng?”
Sắc mặt Tĩnh hiền phi cũng không có nửa phần tức giận, môi đỏ hé mở, chậm rãi nói ra bốn chữ: “Tình thế ép buộc.”
“Ngôi vị hoàng đế này ai cũng có thể ngồi lên, chỉ duy nhất Trần Huyền Khanh không được.”
Thần sắc bình thản, giống như lời này không phải lời đại nghịch bất đa͙σ gì.
Trong lòng Đàm Như lại nổi lên tầng tầng gợn sóng.
“Nhưng Trần Huyền Khanh là thái tử…”
“Thái tử thất đức.” Tĩnh hiền phi đột nhiên cười một tiếng, trong tay nàng nắm Phật châu, bên môi cười lạnh: “Sớm nên đổi người khác.”
Phía sau giọng nói nhẹ nhàng như không có gì kia, phảng phất như cất giấu vô tận oán hận cùng đau khổ.
Cốt truyện dần lệch khỏi quỹ đa͙σ khiến Đàm Như sắp không chống đỡ được, lần đầu tiên nàng sinh ra dao động.
Bản thân có nên kịp thời ngăn chặn tổn hại, tùy tiện tìm một người khác mượn giống không?
Cung đình không có bức tường nào không lọt gió.
Nếu sau này nàng thật sự sinh con của Trần Huyền Khanh, trước không tính đến Trần Huyền Khanh có niệm tình máu mủ hay không. Người có thù oán với Trần Huyền Khanh nhiều như vậy, ai biết được sẽ có kẻ trả thù lên người hai mẹ con nàng.
Sự trầm mặc của nàng rơi vào trong mắt Tĩnh hiền phi, còn tưởng là bị từ chối.
“Muội muội nhìn cung nữ bưng khay thuốc này có quen mắt không?”
Đàm Như theo lời nàng ta nâng mắt, vừa vặn đụng vào tầm mắt của cung nữ kia.
Cung nữ này tuổi không lớn, đỉnh đầu buộc hai búi tóc, có lẽ là vừa tiến cung không bao lâu, bộ quần áo dành cho cung nữ cũng không vừa người lắm. Nàng thuận theo quỳ trên đất, đôi mắt như quả nho đen sợ sệt nhìn Đàm Như.
Bóng dáng hơi xa lạ nhưng gương mặt lại khá quen thuộc.
Trong lòng Đàm Như tức khắc nổi lên gợn sóng.
Nguyên thân rời nhà quá sớm, ấn tượng với người nhà trong trí nhớ đã mơ hồ.
Hình ảnh khắc sâu nhất chính là cảnh người cha thích đánh bạc đem nàng đi bán.
Muội muội còn bé, gầy đến mức da bọc xương, túm chặt góc áo nàng không ngừng kêu: “Cha để tỷ tỷ lại đi, tỷ tỷ…”
Bây giờ nghĩ lại một chút, cung nữ trước mắt này lại có mấy phần giống muội muội nguyên thân trong trí nhớ.
Đàm Như thử mở miệng: “Thu Nương?”
ŧıểυ cung nữ cắn môi không lên tiếng, nhưng đôi mắt đỏ lên đã chứng minh phỏng đoán của nàng.
“Cung nữ này nguyên bản là nha hoàn bên cạnh phu nhân Hữu tướng, nghe nói khi còn nhỏ bị bệnh nặng, mẹ nàng quỳ gối ba ngày trước y quán mới nhặt lại được một mạng.”
Tĩnh hiền phi không chút để ý mà khuấy chén thuốc trong tay, “Người này quả thật đáng thương, may mắn phu nhân Hữu tướng thiện tâm, thu nhận hai người họ.”
“Chỉ là người mệnh khổ trong thiên hạ nhiều như vậy, nếu phu nhân Hữu tướng không còn cách nào khác, khi đó, hai người họ phải làm sao bây giờ…”
Ánh mắt nàng ta trầm trọng, áp lực.
Phảng phất muốn hóa thành thanh kiếm sắc muốn đâm thủng yết hầu Đàm Như.
“Tất cả nằm trong quyết định của muội muội.”