“Chủ tử, đến giờ rồi.”
Một câu này của Xuân Hoa đánh vỡ sự yên lặng trong tẩm cung, nàng nhìn về phía Đàm Như đang trang điểm, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Chủ tử nhà mình từ khi trở về từ chỗ Tĩnh hiền phi, hai ngày rồi đều mang bộ dáng tâm sự nặng nề.
Cố tình lúc này bệ hạ truyền triệu, trong lòng nàng có chút lo lắng: “Chủ tử, nếu không xin nghỉ một ngày đi?”
“Phụng dưỡng bệ hạ chính là thiên đại phúc phận…”
Đàm Như bóp bóp bình sứ trong ống tay áo, hít sâu một hơi.
Bây giờ nàng chỉ có thể đánh cuộc một phen.
“Chuyện tốt như vậy sao có thể từ chối.”
Hành cung nơi này được xây trên núi, dựa lưng vào khu vực săn bắn.
Khí hậu trên núi biến hoá khó lường, ban ngày khô ráo nhiều gió, buổi tối lại lạnh lẽo vô cùng.
Lúc trước, khi hoàng đế xây toà hành cung này, chính vì muốn mài giũa tính cách của các hoàng tử, đừng vì những ngày tháng thoải mái ở hoàng thành mà hoa mắt.
Không ngờ tới, người đầu tiên bị bệnh ở chỗ này lại là hắn.
Hôm nay vừa đi vào, Đàm Như đã cảm thấy mùi xông ngải cứu lại nồng hơn trước không ít.
“Cút đi!”
Cùng với một tiếng gào rống là bóng dáng thái giám chưởng sự bước đi chật vật từ trong ra.
Hai người vừa vặn gặp nhau ở chỗ bình phong, khoảnh khắc mắt hai người chạm nhau, mắt lão thái giám chợt sáng bừng lên.
Lại là cảnh tượng quen thuộc!
“Thỉnh an nương nương!”
Vẫn làn điệu quen thuộc!
Lần này lão thái giám hành động càng mau, nghiêng người một cái đã đón nàng đi vào, “Nương nương mau vào đi, bệ hạ chờ đã lâu.”
“Công công cũng không cần khách khí như thế.”
Đàm Như cười đến nghiến răng nghiến lợi, chờ lão hoàng đế chết, nàng sẽ làm lão này đi trông mộ!!!
Mùi hương ở phòng trong không dễ ngửi cho lắm, mùi xông ngải cứu trộn với mùi thảo dược, làm cho bầu không khí vốn áp lực lại thêm một tầng khó thở.
Đàm Như cẩn thận tránh khỏi mảnh sứ trên mặt đất, ngồi lên ghế đẩu bên cạnh giường, “Là tên nô tài không có mắt nào khiến hoàng thượng tức giận như vậy?”
Hoàng đế nằm trên giường, so với mấy ngày trước thì gầy đi không ít, hốc mắt lõm sâu, ngực phập phồng vội vàng, há hốc miệng thở dốc.
Hoàn toàn không có dáng vẻ uy nghiêm của hoàng đế.
Dưới mí mắt là cặp mắt vẩn đục, khi nhìn thấy Đàm Như mới tỉnh táo vài phần.
“ŧıểυ Ngũ…”
Đàm Như thấy hoàng đế run rẩy nâng tay lên, trong lòng sợ hắn lại phát điên, vì thế vội đặt tay hờ hờ lên tay hắn.
Hoàng đế thở hổn hển một tiếng, môi mấp máy: “Có phải Thái tử giết ŧıểυ ngũ hay không?”
“Bệ hạ ngài ngủ đến hồ đồ, ngũ điện hạ phạm sai lầm, không phải bây giờ đang ở trong phủ đóng cửa ăn năn sao?”
Kỳ thật trong lòng Đàm Như cũng không chắc, việc ngày đó qua đi, nàng chưa từng nhìn thấy Trần Huyền Lễ, chỉ biết cửa phủ hoàng tử luôn đóng chặt, không còn rộn ràng như ngày xưa.
Nhớ tới đêm hành cung đó, lúc bị Thục phi đẩy ngã lên gạch men sứ lạnh băng, nàng từng hỏi một câu: “Nương nương hà tất phải như thế?”
Đích nữ thế gia đại tộc, địa vị cao trong cung, dưới gối còn có một vị hoàng tử tuổi trẻ thành danh.
Nếu Thục phi nhẫn nại mấy năm, chờ đến khi hoàng đế phế thái tử, đem ngôi vị hoàng đế cho Trần Huyền Lễ.
Đến lúc đó dù nàng phải đi túc trực hoàng lăng, cũng không đến mức phải chết.
“Ghê tởm.”
Cho dù bản thân chật vật như thế, Thục phi vẫn ngẩng đầu, trong con ngươi có vô tận lửa giận cùng hận ý.
Bị hợp hoan hương khống chế, mỗi ngày bị bắt ở dưới thân hoàng đế ti tiện cầu hoan, là ác mộng mỗi đêm nàng muốn thoát cũng không được.
“Những ngày ở trong cung chỉ để lại cho ta những khuất nhục.”
Nàng lên án thê lương lại chói tai, tất cả mọi người đều nghe được.
Bao gồm Trần Huyền Lễ đứng ẩn sau ám vệ.
Thiếu niên đã từng ở dưới tán cây phe phẩy quạt xếp nhẹ nhàng vui vẻ, giờ đây sắc mặt tái nhợt đến dọa người, mí mắt đào hoa cong cong ngày xưa giờ chỉ còn một mảnh tĩnh mịch.
Đó là lần cuối cùng Đàm Như nhìn thấy hắn.
“Bệ hạ ngài yên tâm, Thái tử ngoài lạnh trong nóng, sao có thể hại chính đệ đệ ruột của mình được.”
Chủ yếu là bộ dáng yếu ớt lung lay sắp đổ của Trần Huyền Lễ, cần gì Trần Huyền Khanh ra tay.
Hoàng đế nên lo lắng hắn có nghĩ luẩn quẩn trong lòng rồi tự chấm dứt hay không mới đúng.
Nghe nàng nói xong, đôi mắt hoàng đế đột nhiên trợn to, thở hổn hển dồn dập, “Không, … sai … rồi.”
“Lúc trước… trẫm không… nên giữ … lại … nó.”
Chữ ‘nó’ còn chưa dứt, đã bị một muỗng thuốc của Đàm Như đổ trở lại.
Trước hoàng hậu chết vì bệ hạ ban thuốc độc, không phải do tự sát, là bí mật lớn nhất trong cung.
nɠɵạı trừ bệ hạ, chỉ có nam chính nhỏ phát hiện có người của hoàng đế vào tẩm cung đêm đó mới biết được.
Đàm Như không muốn trở thành người thứ ba biết bí mật này.
“Bệ hạ, thuốc này để nguội uống không tốt.”
Nàng làm bộ không nghe rõ hoàng đế nói gì, đút từng muỗng từng muỗng thuốc cho hắn.
Hiệu quả của thuốc rất nhanh, không bao lâu hoàng đế đã khép mắt lại, hô hấp dần vững vàng.
Đàm Như buông màn che, gọi người tới thu dọn đống hỗn độn trên đất. Gọi nửa ngày vẫn không thấy người tiến vào, nàng hoang mang đi ra khỏi nội điện, lại phát hiện trước bàn gỗ đàn hương đã có người ngồi.
Trần Huyền Khanh chắn là vừa rời khỏi yến hội, sắc mặt hồng nhuận, có mấy phần men say.
Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu lam tay áo rộng, rất hiếm khi thấy hắn mặc màu này. Trên ống tay áo là chỉ bạc thêu thanh trúc tiên hạc. Ngọc quan vấn tóc, mặt mày như hoạ.
Không biết còn tưởng công tử thế gia khiêm tốn nho nhã nhà ai.
“Phụ hoàng muốn cho cô chết, Trân tần nương nương có cảm tưởng gì không?”
Chỉ tiếc cái miệng vẫn là tên nam chính lạnh nhạt âm hiểm.
Hắn vuốt ve chung trà, làm người không sờ được suy nghĩ của hắn.
Đàm Như hơi vừa động, làn da liền đụng phải bình sứ mát lạnh, tựa hồ như không một tiếng động mà cảnh cáo nàng.
Nàng rũ mắt, không kiêu ngạo không nịnh nọt đáp: “Bệ hạ bệnh nên nhất thời nói bậy, điện hạ chớ coi là thật.”
Người trước mặt không lên tiếng, nhưng tầm mắt hắn lại như tạ ngàn cân treo trên đầu nàng.
Theo tách trà được đặt xuống bàn, cổ đè nén kia mới được thu về.
“Nếu là lời nói linh tinh, xem ra bệnh của phụ hoàng lại nặng hơn.”
Trần Huyền Khanh chống thái dương, nhả ra một ngụm mùi rượu, “Đám phế vật Thái y viện kia…”
“Hôm nay điện hạ uống không ít rượu nhỉ.”
Đàm Như véo véo đầu ngón tay, trấn định đón nhận ánh mắt của Trần Huyền Khanh, “Phòng bếp có chuẩn bị canh giải rượu, có cần bưng lên không?”
Trần Huyền Khanh nhướng mày, “Cũng được.”
Canh giải rượu rất nhanh được đưa tới.
Chén sứ trắng được đặt lên bàn, vẫn còn đang toả hơi nóng.
Trần Huyền Khanh chỉ nhìn, cũng không có ý định uống.
Chờ cửa phòng được đóng lại, hắn đột nhiên ngước mắt, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Đàm Như: “Lại đây.”