Nữ Nhân Của Bạo Quân

Chương 14: Thành ý

Trước Sau

break

Đàm Như bước về phía trước hai bước, nháy mắt tiếp theo đã bị Trần Huyền Khanh kéo vào trong ngực.

Cằm nàng bị nâng lên, bàn tay to chắc nịch giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

Động tác tuy thân mật, nhưng hai người, một người không để tâm, một người có ý đồ khác.

“Đây là cái gì?”

Chỉ trong nháy mắt, bình sứ trắng đã bị Trần Huyền Khanh cầm trong tay thưởng thức.

Cẩu nam nhân thật biết diễn!

Đàm Như cũng giả hồ đồ theo, “Không biết, có lẽ là thuốc tráng dương.”

“Tráng dương?”

Mặt Trần Huyền Khanh tối sầm, trên tay dùng sức, kéo áo ngoài Đàm Như ra, lộ áo lót bên trong.

Bên trong áo lót màu trắng là áo yếm màu lục, phía trên thêu mấy đóa mẫu đơn đỏ sẫm.

Hai màu này phối với nhau làm Trần Huyền Khanh cay mắt, hắn nhéo một góc vải dệt, lạnh nhạt đánh giá: “Cực xấu.”

“Trách ai!”

Nhớ tới mấy cái yếm bị chà đạp cho không ra hình dáng gì kia, Đàm Như liền giận sôi máu.

Nàng đẩy bàn tay sờ loạn của Trần Huyền Khanh ra, kéo qua loa quần áo lại rồi mới nhớ ra phải đứng dậy, rồi lại bị người dùng sức khống chế.

“Vì sao không giết cô?”

Giết kiểu gì?

Trong lòng Đàm Như cười lạnh, mấy lời nói của Tĩnh hiền phi quả thật làm nàng hơi dao động, nhưng qua một cái chớp mắt nàng đã bình tĩnh lại.

Nàng không muốn mạo hiểm nhiều hơn, đi đối nghịch với nam chính, ai biết tên cẩu nam nhân này có hào quang nhân vật chính hay không.

Vì thế nàng đánh cuộc một phen, đánh cuộc Trần Huyền Khanh sẽ cài mật thám vào trong cung các nàng.

Đánh cuộc Trần Huyền Khanh biết mỗi một nước đi của Tĩnh hiền phi.

“Mặc kệ điện hạ có tin hay không, thiếp vào cung là do bất đắc dĩ.”

Đàm Như quyết định lại tiếp tục tỏ ra yếu thế: “Sau khi vào cung thiếp chỉ cầu ngày tháng an ổn, không muốn sinh nhiều thị phi.”

Mỹ nhân yếu ớt trước nay luôn được lòng người.

Giọng Trần Huyền Khanh hòa hoãn xuống: “Nếu có thể, cô nhất định bảo vệ ngươi.”

“Chỉ là…”

Có lẽ là ký ức của nguyên thân quấy phá, Đàm Như không thể nhẫn tâm bỏ rơi muội muội ruột của nàng ấy.

“Thiếp… còn có một yêu cầu quá đáng.”

Không cần mở miệng Trần Huyền Khanh đã biết nàng cầu cái gì.

Hắn buông tay Đàm Như ra, lười nhác dựa vào ghế, “Vậy phải xem thành ý của Trân tần nương nương như thế nào.”

Đàm Như khẽ cắn môi, bưng chén canh giải rượu lên nhấp một ngụm, ngay sau đó ôm cổ Trần Huyền Khanh.

Trần Huyền Khanh đỡ vòng eo nàng, ỡm ờ mà tiếp nhận màn đút canh giải rượu bằng miệng của nàng.

Hai người môi lưỡi giao triền một hồi, Đàm Như cảm nhận rõ ràng có vật cứng chống lên đùi mình.

Mà trên mặt Trần Huyền Khanh không có biểu cảm gì, chỉ rũ mắt nhìn nàng.

Sau bình phong là hoàng đế đang ngủ say.

Cách một cánh cửa là cung nhân đang chờ bên ngoài.

Tim Đàm Như đập nhanh bất thường, nàng áp cảm giác khẩn trương xuống, cúi đầu cởi đai ngọc ở áo ngoài của Trần Huyền Khanh.

Đầu ngón tay trắng nõn theo vạt áo trong trượt xuống, khi đụng tới nơi phồng lên kia lại bị người túm lấy.

Đôi mắt Trần Huyền Khanh xẹt qua một tia nghiền ngẫm: “Bây giờ không sợ nữa à?”

Lại trào phúng nàng!

Đàm Như bị hắn kích cho bực mình, đẩy ngực Trần Huyền Khanh một cái.

Bản thân thì thuận thế ngồi xổm xuống, tay nhỏ mềm mại không xương sờ xuống qυầи ɭóŧ, sờ tới cự vật sau đó không ngừng vuốt ve.

kɧoáı ©ảʍ thình lình xảy ra dưới hạ thân làm hô hấp Trần Huyền Khanh cứng lại, sâu trong ánh mắt như đốt một đống lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Đàm Như.

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Đàm Như liếʍ hết dịch nhầy trên từng ngón tay, sau đó cúi người xuống, ngậm lấy dư*ng v*t ngẩng cao đằng trước.

Mùi vị cũng không khó chịu như tưởng tượng.

Nhưng mà vẫn hơi kỳ.

Nàng không có kinh nghiệm gì, lúc thử lút cán không thu răng lại, trực tiếp cọ vào ©ôи th!t nóng bỏng.

“Tê!”

Lần này đau đến mức Trần Huyền Khanh hít một hơi, ©ôи th!t cũng mềm đi một phần.

Đàm Như không rõ nguyên do, lại bị nghẹn hơi khó chịu nên phun ©ôи th!t ra.

Phim cấm quả nhiên không thể tin!

Nàng đọc truyện thấy khi nữ chính khẩu giao cho nam chính, đều là bộ dáng vô cùng thoải mái, bản thân nàng thử qua mới biết không có chuyện đó.

Hơn nữa xem biểu cảm của Trần Huyền Khanh, cũng không giống thích việc này.

Thấy Đàm Như ngẩn người, Trần Huyền Khanh sợ nàng lại muốn thử một lần nữa, vì thế cúi người ôm nàng lên trên đùi.

Lòng bàn tay nóng cháy tách hai đùi nàng ra, ngón tay ngựa quen đường cũ sờ đến khe thịt, lại phát hiện ŧıểυ huyệt đã ướt một mảnh.

ŧıểυ huyệt òm ọp tiếng nước, trong không gian yên tĩnh bị phóng đại mấy lần.

Đầu sỏ gây tội còn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, một bên quấy xuân thuỷ một bên hỏi: “Đây là thành ý của ngươi à?”

Đàm Như hết cách, ai bảo mạch máu của nàng đều bị người ta tóm.

Nàng bắt lấy tay Trần Huyền Khanh dẫn tay hắn sờ tới yếm mình, lại chủ động nâng ngực lên cho hắn thưởng thức.

“Điện hạ.”

Khoé mắt nàng ửng đỏ, ánh mắt long lanh như chứa cả hồ nước xuân.

Môi đỏ kề sát yếu hầu đang lăn lộn của Trần Huyền Khanh, le lưỡi khẽ liếʍ một cái, mềm giọng làm nũng: “Thương Như nương đi mà!”

Ánh mắt Trần Huyền Khanh sâu thẳm, giống như đã bị nàng lấy lòng, đầu ngón tay nhéo nhũ hoa, nhìn tình d*c dâng lên trong mắt nữ tử.

Hắn khàn giọng, nói: “Như nương nếu muốn thì tự mình tới ăn đi.”

Có kinh nghiệm từ trước, Đàm Như thành thạo hơn không ít, đỡ ©ôи th!t nhắm ngay hoa huyệt ướt dầm dề của mình, vuốt ve trước sau vài cái mới chầm chậm ngồi xuống.

Đường đi chưa được khuếch trương nên vào một nửa đã kẹt.

Nhục bích dán chặt chẽ với cán thịt, thậm chí Đàm Như có thể cảm thấy được gân xanh đang đập trên đó, nàng bị căng tràn đầy, dựa người vào đầu vai Trần Huyền Khanh thở dốc.

Trần Huyền Khanh cũng bị hút đến khó chịu, hắn xoa nắn đoàn mềm mại trong lòng bàn tay, ý đồ giảm bớt du͙© vọиɠ muốn va chạm.

“Ân…”

Đàm Như ngẩng đầu lên, tiếng rêи ɾỉ chưa kịp phát ra đã bị cái hôn thoang thoảng mùi rượu chặn lại.

Trong lúc không khí đang nóng bỏng, cửa sổ sau lưng bị người gõ vài cái.

“Thịch thịch thịch…”

Sau ba tiếng gõ là một giọng nam cố đè thấp giọng: “Chủ tử, sườn nam Điện Thính Trúc bốc cháy.”

Điện Thính Trúc, là tẩm cung của Trần Huyền Khanh.

Đàm Như kinh ngạc ngước mắt, đối diện với con ngươi không chút gợn sóng của Trần Huyền Khanh.

Như là đã đoán ra hết thảy.

“Tĩnh hiền phi?”

Đàm Như buột miệng thốt ra.

Tẩm cung Hoàng đế ngay sau Điện Thính Trúc, có lẽ Tĩnh hiền phi nghe thấy nàng đi vào vườn bên này, nghĩ rằng nàng đi tới tẩm điện Thái tử ra tay.

Đáng tiếc quá nóng vội.

Nếu không xử lý ổn thỏa người phóng hỏa nhất định sẽ lòi.

“Quá ngu dốt.”

Trần Huyền Khanh rất dứt khoát nhanh gọn tổng kết, ngay sau đó bóp eo Đàm Như, xoay người một cái đặt nàng lên bàn.

Đàm Như còn chưa phản ứng lại, đùi đã bị mạnh mẽ tách ra hết cỡ.

Nháy mắt tiếp theo, ©ôи th!t đằng trước không chần chờ gì mà đâm thẳng vào trong.

Một lần đâm đến tận cùng, đau đến mức nước mắt sinh lý Đàm Như ứa ra, liều mạng đấm Trần Huyền Khanh: “Đi ra, đau quá!”

Cái tay đang bóp chặt cổ chân nàng không những không buông ra, ngược lại mở ra đến lớn hơn, cho đến khi trứng d*i sát mông nàng mới buông ra.

Thấy Đàm Như tức giận trừng mắt nhìn mình, Trần Huyền Khanh mới bằng lòng nói một câu:

“Tĩnh hiền phi chỉ biết bọ ngựa bắt ve mà không biết chim sẻ đang rình sẵn.”

“Sau đại điển tế thiên nhất định ra sai lầm.”

Trần Huyền Khanh trời sinh tính đa nghi cẩn thận, theo tính cách hắn mà nói nhiều với nàng như thế, đã hoàn toàn ra ngoài dự kiến của Đàm Như. Nàng chịu đựng hạ thân bị căng trướng, kháng cự nói: “Đã xảy ra chuyện, điện hạ hà tất phải ở đây…”

“A!”

©ôи th!t lại đâm vào trong, chống đến nơi sâu nhất.

Trần Huyền Khanh quẹt dịch nhầy nơi hai người giao hợp cho Đàm Như xem: “Nhưng Như nương chảy nhiều nước như vậy phải làm sao bây giờ?”

Không chờ Đàm Như trả lời, hắn liền bắt đầu thọc vào rút ra làm nước bắn ra bốn phía, dính ướt cả qυầи ɭóŧ hắn.

“Không bằng lấy đi dập lửa điện Thính Trúc?”

Đàm Như bị hắn va chạm đến không nói lên lời, lại không cam lòng rơi xuống hạ phong, vì thế hùa theo động tác của hắn, thít chặt đường đi.

Qua mấy hiệp, Trần Huyền Khanh đã sắp không chịu nổi, không lưu ý một cái đã xuất.

Mặt Trần Huyền Khanh đen đến đáng sợ, va chạm mạnh vài cái khiến Đàm Như nức nở mới rút ra.

“Mấy ngày này ngốc ở tẩm cung, đừng có đi lại lung tung.”

Cặp con ngươi đen nhánh kia rũ xuống nhìn về phía Đàm Như, động tác lau nước mắt cho nàng còn tính là dịu dàng.

Tim Đàm Như không khỏi lỡ một nhịp, theo bản năng cúi người nhặt quần áo giúp hắn.

Theo động tác của nàng đục dịch trong cơ thể cũng bị ép trào ra ngoài, dọc theo đùi chảy xuống.

Một màn này rơi vào mắt Trần Huyền Khanh làm hắn nhớ tới, trong hoàng cung lắm người nhiều mắt, lại phái ma ma đi đưa thuốc tránh thai cũng không thích hợp.

Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Ngày mai ra tìm một nữ hầu tinh thông dược lý cho ngươi.”

Động tác Đàm Như hơi dừng lại nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái.

“Được.”




 

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc