Ba ngày sau, đại lễ tế trời đúng hạn cử hành.
Khi Thái tử Trần Huyền Khanh mặc áo bào đen mãng kim, đứng ở chỗ thuộc về hoàng đế, thế cục triều đình bắt đầu lặng im thay đổi.
Đàm Như ngồi trong kiệu liễn của hoàng đế, cách mành sa nhìn về phía bóng dáng cao lớn trên đài cao.
Góc cằm sắc lẹm rõ ràng, mặt mày thâm thuý lạnh lùng, không biết từ khi nào đã rút đi sự ngây ngô của thiếu niên, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều bộc lộ ra mũi nhọn.
Một loại cảm xúc khác thường đang nhộn nhạo trong đáy lòng Đàm Như, lại rất nhanh biến mất không thấy.
Sau khi đại điển tế tiên kết thúc, theo lẽ thường sẽ có một hồi yến tiệc long trọng.
Cho nên, mọi người đều ở lại doanh trướng phụ cận khu săn bắn nghỉ tạm.
Bóng đêm phủ khắp đất trời, ánh lửa trại bắt đầu bập bùng.
Mấy người nɠɵạı bang nhảy múa quanh lửa trại. Trên người những nữ tử đó buộc nhiều chuỗi chuông bạc tinh xảo, theo động tác của các nàng phát ra tiếng vang thanh thuý dễ nghe.
Tiếng cười vui theo gió rót vào tai Đàm Như, tuy nghe không rõ ràng nhưng vẫn làm người ta muốn hướng sang.
Đàm Như nhìn vào gương đồng, thấy Thu Nương ở phía sau ngó liên tục ra ngoài mành, không khỏi cười ra tiếng.
Sau đêm hoả hoạn đó, phủ nội thị liền đưa Thu Nương tới.
Nàng không hỏi thăm chuyện đêm đó, hoàng cung lớn thì cũng chỉ đến thế, sau một đêm mọi người đã truyền tai nhau huyên náo.
Đám cháy Điện Thính Trúc không phải ngoài ý muốn mà do Tĩnh hiền phi làm.
Tĩnh hiền phi ở ngục giam mắng to Trần Huyền Khanh không có đức không xứng kế vị, thời trẻ khắc chết con của nàng với mẫu thân của hắn, sau này chắc chắn khắc chết bệ hạ.
Người xung quanh đều muốn mình chết, không biết trong lòng Trần Huyền Khanh có khó chịu hay không.
Đàm Như ép những suy nghĩ lung tung rối loạn này xuống, gọi vào phía trong trướng, “Nguyệt Hoa, ngươi giúp Thu Nương đổi một bộ quần áo khác, để nàng ra ngoài chơi một lúc.”
Nguyệt Hoa là nữ hầu Trần Huyền Khanh đưa tới, dáng người cao gầy, không thích nói chuyện cho lắm, nhưng rất khéo tay, không chỉ tinh thông dược lý, còn biết làm ra nhiều kiểu trang sức cài tóc.
Thu Nương hoảng sợ, chạy như bay đến trước mặt Đàm Như khoa tay múa chân, ‘Không cần đâu, Thu Nương thấy ngoài kia rất ồn ào.’
Lần sốt cao lúc nhỏ kia may mắn không lấy đi mạng Thu Nương nhưng lại biến nàng thành người câm.
Trong lòng Đàm Như luôn có vài phần thương tiếc cho nàng ấy, “Đi ra chơi cũng có sao đâu?”
Thu Nương đỏ mặt giải thích, ‘Thu Nương thật vất vả mới được thấy nương nương, chỉ muốn ở cạnh nương nương thêm chút nữa.’
Nàng tuy nhỏ tuổi nhưng cũng biết trong cung khác bên ngoài, không được nói chuyện một cách tuỳ ý, cho nên chỉ dám xưng hô với Đàm Như là nương nương.
Đàm Như cũng không có ý sửa lại, ở nơi như thế này, nếu không cẩn thận từ lời nói đến việc làm sẽ mang đến rất nhiều nguy hiểm.
Nàng quay đầu ra sau đưa mắt ra hiệu với Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa lập tức đứng lên, vừa kéo vừa dỗ Thu Nương ngồi xuống ghế.
“Ta thấy mấy ŧıểυ cô nương Nam Vu đều thích dùng dải lụa rực rỡ để buộc tóc, đuôi còn gắn hạt châu, thật đáng yêu.”
Đàm Như mở hộp gỗ trong ngăn bàn ra, bên trong có nhiều trang sức cùng hạt châu.
Nàng chọn một đôi ngọc châu hoa sen, để Nguyệt Hoa buộc vào đuôi dải lụa màu sắc rực rỡ.
Thừa dịp Nguyệt Hoa giúp Thu Nương sửa soạn, Đàm Như lại lấy ra một cái trâm ngọc.
Kiểu dáng đơn giản nhưng trông rất hợp với Nguyệt Hoa.
“Ngươi với Thu Nương cùng đi ra ngoài chơi đi.” Nàng cài trâm lên búi tóc Nguyệt Hoa.
Nguyệt Hoa sửng sốt, duỗi tay muốn lấy xuống, “Chủ tử, cái này không …”
Đàm Như căng mặt uy hiếp một hồi nàng mới nhận lấy.
Chờ sau khi hai người rời đi, sắc mặt Đàm Như mới trở nên trầm trọng, nhăn mày liễu lâm trầm tư.
Câu nói “Sau đại điển tế thiên nhất định ra sai lầm” của Trần Huyền Khanh vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng.
Nàng có dự cảm, cơn nhiễu loạn này sẽ diễn ra ngay trong yến hội tối nay.
Hơn nữa, có thể là tình tiết vô cùng quan trọng trong truyện gốc.
Nhưng không biết có phải do vào thế giới này quá lâu rồi không mà tình tiết liên quan đến cốt truyện dần trở nên mơ hồ.
Biến hoá này làm nàng cảm thấy sợ hãi.
Sợ bản thân nỗ lực nhiều như vậy vẫn không thoát khỏi cốt truyện vốn có.
Càng sợ bản thân sẽ bị thế giới này đồng hoá, quên mất thân phận thật sự của mình.
Nhưng trước mắt nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Điều duy nhất có thể làm là bảo vệ tốt Thu Nương đáng lẽ không nên xuất hiện ở chỗ này.
Đã nhiều ngày nàng vẫn luôn để Nguyệt Hoa với Thu Nương đi chơi với nhau, chính vì muốn hai người họ làm thân. Nếu gặp nguy cơ còn có thể cứu Thu Nương một mạng.
Nghĩ vậy, Đàm Như không khỏi cười tự giễu.
Lúc trước xem phim cung đấu, nàng còn xem thường nữ phụ vai ác tâm cơ ȶᏂασ túng tâm lý người khác.
Bây giờ vào cung chưa bao lâu nàng cũng bắt đầu toan tính.
Nữ tử trong cung cũng không phải hoàn toàn không thật tâm, chỉ là cái giá phải trả quá đắt nên không ai muốn đánh cuộc.
Tiệc tối được tổ chức tại tòa cung điện phía nam khu săn bắn, dựa vào lan can có thể quan sát được hết cảnh đẹp của khu săn.
Lần này hậu phi đi theo không nhiều lắm, lại thêm chuyện của Tĩnh hiền phi, mấy người còn lại đều đang sợ hãi, chỉ dám thành thật ngồi im không dám nói chuyện câu nào.
Trong lòng Đàm Như có tâm sự, cũng không còn hứng thú đi giao thiệp, cầm tách trà ngồi xuống bên kia, không biết còn tưởng rằng tính cách nàng trời sinh đã lạnh nhạt, không thích bầu không khí ầm ĩ bên này.
So với bàn tiệc nữ quyến khô khan nhạt nhẽo, trung tâm yến hội náo nhiệt hơn nhiều.
Tiếng nói cười xen tiếng nhạc, vũ cơ Nam Vu dâng đến cũng chậm rãi đi lên sân khấu.
Dáng người quyến rũ ẩn trong váy lụa mông lung, nàng đi chân trần đạp lên thảm, mỗi bước nhảy uyển chuyển nhẹ nhàng.
Lúc trước hoàng đế yêu thích mỹ nhân, ai đến cũng không từ chối, nữ tử chắc là cho rằng Trần Huyền Khanh cũng thế nên nương theo điệu múa lớn mật tiến lên.
Thấy Trần Huyền Khanh rũ mắt nhìn lại, nàng nháy mắt quyến rũ.
Đầu ngón tay xẹt qua đai trên vai, nháy mắt tiếp theo áo lụa chảy xuống thành chân váy dài.
Đàm Như còn tưởng sắp trình diễn màn vô tình ngã vào lòng ngực, không nghĩ tới vũ cơ chỉ thuận thế ngồi quỳ bên chân Trần Huyền Khanh.
Tay ngọc nhỏ dài khảy tơ hồng buộc bên hông, đôi tay nâng chuông bạc được buộc cuối dây tơ hồng dâng cho Trần Huyền Khanh.
Đàm Như đang hoang mang, đằng sau đã có tiếng người nɠɵạı bang nói gì đó.
Nàng xoay đầu, nhìn thấy vị quận chúa Nam Vu quăng nát chén rượu trong tay, khí thế rào rạt rời khỏi điện.
Có tiếng khuyên can mơ hồ truyền lại từ cầu thang, ở giữa còn có vài tiếng mắng của quận chúa.
“Nữ tử Nam Vu sau khi cập kê sẽ buộc tơ hồng quanh hông, chờ đến đêm tân hôn sẽ giao cho trượng phu cởi bỏ.”
Nguyệt Hoa hầu hạ bên cạnh Đàm Như thấp giọng giải thích.
Đàm Như kinh ngạc: “Tiếng Nam Vu ngươi cũng nghe hiểu à?”
“Nô tỳ từng ở Nam Vu một đoạn thời gian.” Nguyệt Hoa dừng một chút, châm chước nói: “Nam Vu quận chúa tính tình điêu ngoa cường thế, cho dù là đồ vật hay là người nếu nàng muốn thì nhất định phải cướp tới tay, nàng ấy đối với điện hạ…”
“Một lòng si mê, hận không thể lập tức gả qua đây.”
Đàm Như nghe xong liền nhớ ra trong cốt truyện cũng có một đoạn như này.
Vị ŧıểυ quận chúa này cũng được coi là một nữ phụ, lấy một nửa Vu Nam làm lợi thế đòi đổi vị trí Thái tử phi, lúc sau thành công mang thai sinh hạ đích trưởng nữ cho nam chính.
Chẳng qua lần đó do nam chính say rượu nhận nhầm người, cho nên hắn vẫn luôn chán ghét cặp mẹ con này, thẳng đến khi ŧıểυ công chúa phát bệnh hiểm nghèo qua đời hắn cũng chưa từng đi gặp các nàng.
Theo truyện gốc Trần Huyền Khanh chính là tên bạo quân máu lạnh như thế. Hắn yêu quý thì như trân bảo, hắn ghét thì rác rưởi không bằng.
Người ngồi ở chủ vị kia mặc hắc kim mãng phục, mặt lạnh băng đuổi vũ cơ kia xuống.
Nhìn một màn này trong lòng Đàm Như như đè nặng một tảng đá.
Còn nàng trong lòng Trần Huyền Khanh… lại được coi như cái gì?
Đàm Như đang suy nghĩ lung tung dưới lầu lại vang lên tiếng trống.
“Nghe nói điện hạ văn võ song toàn, Tây Di riêng chuẩn bị một màn múa kiếm, mời điện hạ thưởng thức.”
Sứ thần Tây Di vừa nói xong, vài vị vũ cơ che mặt nối đuôi nhau đi ra, các nàng cầm trường kiếm xếp thành đội hình.
Sau nhiều lần biến hoá, một nữ tử mặc hồng y (váy đỏ) bay từ giữa ra, vung một kiếm xinh đẹp giữa không trung.
Mỗi chiêu mỗi thức, dứt khoát lưu loát.
Mọi người đều kinh diễm trước động tác cùng dáng người của nữ tử, ngay cả Trần Huyền Khanh cũng bị hấp dẫn lực chú ý.
Một màn này duy độc Đàm Như cảm thấy quen mắt.
Cho đến khi nàng kia điểm ngón chân lên mặt đất ngay sau đó phi thân lên, mũi kiếm chỉ ngay chủ vị, sát ý sắc bén đâm về phía Trần Huyền Khanh.