Nữ Nhân Của Bạo Quân

Chương 16: Mưa gió sắp tới

Trước Sau

break

“Có thích khách!”

Âm thanh vật nhọn đâm vào da thịt vang lên đồng thời với tiếng hô của nội thị.

Yến tiệc lập tức hỗn loạn, vào tên người hầu nhanh chóng tiến lên bảo vệ Trần Huyền Khanh.

Có ám vệ từ trên trời giáng xuống, đánh rớt vũ khí của nữ tử váy đỏ kia, khoảnh khắc hai người giao thủ, mặt nạ trên mặt nữ tử bị đánh bay.

Lộ ra một gương mặt mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Cho đến giờ khắc này thấy rõ khuôn mặt nữ tử, Đàm Như mới ý thức được cảm giác quen thuộc lúc nãy từ đâu mà tới.

Theo cốt truyện, năm thứ ba nữ chính ở Tây Di, cứu được một ma ma đào vong tới thảo nguyên.

Từ trong miệng ma ma biết được, mẫu phi nàng không phải chết vì khó sinh, mà do bị hạ độc.

Ma ma nhặt được túi thơm của Trần Huyền Khanh ở ngoài tẩm điện, vốn định giao cho Hoàng đế.

Ai ngờ thái độ hoàng đế khác thường, không cho phép bất cứ kẻ nào điều tra chuyện này.

Ma ma liền nhận định việc này là do Trần Huyền Khanh làm, Hoàng đế vì bao che cho Thái tử nên mới che giấu.

Vì thế, nàng chạy suốt đêm khỏi hoàng cung, chạy một đường tới hướng bắc muốn tìm nữ chính.

Nữ chính sau khi biết được chân tướng thì đau khổ vô cùng, hơn nữa đang có hiểu nhầm với nam phụ nên nàng quyết định trà trộn vào đội ngũ sứ thần Tây Di, mượn hiến vũ hành thích nam chính.

Mà cảnh tượng trước mắt, diễn ra y hệt ŧıểυ thuyết miêu tả.

“Giữ nàng một mạng!”

Trần Huyền Khanh giành trước một bước, ngăn cản ám vệ giết người diệt khẩu.

Hắn che lại ngực đang đổ máu, ánh mắt gắt gao khoá trên gương mặt quen thuộc, tựa hồ rất ngoài ý muốn, lại như đã sớm đoán được.

“Ngươi quả nhiên còn sống.”

Ám vệ làm nữ tử bị thương tới gân cốt, trên trán nữ tử toát ra mồ hôi lạnh, rõ ràng nhu nhược đáng thương lại cắn răng trừng hướng Trần Huyền Khanh, “Ta còn sống chính là để giết ngươi!”

Trần Huyền Khanh bị chọc giận, hắn chậm rãi cúi người, ngón tay dính máu nâng cằm nữ tử lên, đôi mắt sâu thẳm, “Mộ Nhi, không cần chọc giận Hoàng huynh.”

“Dẫn nàng đi.” Hắn đảo mắt phượng nhìn qua đám người đang xôn xao, lại dừng một chút trên gương mặt sợ hãi trắng bệch của sứ thần Tây Di, cười lạnh nói: “Điệu múa này tuyệt đẹp, các khanh chậm rãi thưởng thức.”

Yến hội đang yên lành lại xảy ra chuyện hành thích, tuy rằng Trần Huyền Khanh không truy trách nhưng không ai dám ngồi trở lại.

Thấy quân chủ nhà mình chuẩn bị rời đi, nhóm người ở lầu hai cũng sôi nổi xin cáo từ.

“Đi thôi.”

Nguyệt Hoa khom lưng muốn đỡ Đàm Như lên, lại sờ đến một đôi tay lạnh băng.

“Chủ tử, ngài không thoải mái sao?”

“Không đáng ngại, đi về trước.” Sắc mặt Đàm Như tái nhợt, thống khổ che bụng lại.

Thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Nguyệt Hoa rùng mình, sinh ra vài phần dự cảm không hay.

Đêm dài chậm chạp, ngọn đèn hành cung vẫn sáng.

So với Thính Trúc điện người đến người đi, Tầm Nguyệt Các của Đàm Như có vẻ phá lệ yên tĩnh.

Nàng cầm một miếng mứt mơ tẩm đường bỏ vào miệng, giọng nói như thường: “Việc ta suýt có thai, có thể đừng báo cho điện hạ được không?”

Nguyệt Hoa vội quỳ xuống, “Nô tỳ hiểu rõ.”

Trong lòng nàng không đành lòng, theo bản năng mở miệng an ủi: “Lần này không tính là sinh non, sẽ không ảnh hưởng tới cơ thể nương nương, ngày sau…”

Nghĩ đến thân phận của Đàm Như, bất luận điện hạ có tình cảm hay không, cũng sẽ không vì nàng mà phản nghịch lại luân lý tổ tông.

Chỉ sợ, cuộc đời này nàng sẽ không thể có được đứa con của mình.

Nghĩ như vậy, nhất thời Nguyệt Hoa không nói được gì nữa.

“Mặt ủ mày ê làm chi? Nếu mà lúc này có, mạng nhỏ của ngươi và ta đều không giữ được.”

Lấy y học hiện đại để giải thích, đây khả năng chỉ là hiện tượng có thai giả.

Có lẽ là mấy ngày nay uống thuốc tránh thai nên mới đau một chút.

“Đêm đã khuya, Thu Nương ở một mình có khả năng sẽ thấy sợ, ngươi ở cùng nàng đi.”

Nguyệt Hoa thẹn trong lòng, không muốn rời đi.

Nhưng không lay chuyển được Đàm Như, nàng chỉ có thể đi một bước quay đầu một lần.

Chờ Nguyệt Hoa đi rồi, cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa.

Xuân Hoa bưng canh gà nóng hầm hập tới, nàng phồng quai hàm lên bất mãn.

“Mật thám đúng là không được việc, mỗi ngày bắt chủ tử uống những bát thuốc đắng đó, nói là bồi bổ, bổ mấy ngày đã khiến chủ tử gầy như vậy.”

Nàng vẫn luôn cho rằng Nguyệt Hoa là thám tử do Thái tử phái tới, cho nên trong lòng vô cùng không thích Nguyệt Hoa.

“Nhanh mồm dẻo miệng, coi chừng không gả đi được.” Đàm Như cười cười, tiếp nhận canh gà trong tay nàng, uống hai ngụm.

Nhìn gương mặt không chút máu của Đàm Như, Xuân Hoa lo lắng, “Chủ tử, ngài thật sự không bị thương sao?”

“Ngài đừng nghĩ gạt nô tỳ, nô tỳ nghe nói trong yến hội có thích khách, điện hạ còn bị thương nữa.”

Đàm Như khựng lại.

Biết rõ nữ chính rồi sẽ có ngày xuất hiện, nhưng khi việc này thật sự xảy ra trước mắt mình, nàng đã mất đi lòng hưng phấn hóng chuyện ngày xưa, chỉ cảm thấy ngực rầu rĩ.

Vì Trần Mộ Ca, Trần Huyền Khanh trước nay tàn nhẫn lại không đi tra rõ việc hành thích.

Đàm Như không tự giác phủ tay lên bụng nhỏ, nếu hắn biết mình suýt có hài tử, hắn có mềm lòng không…

Sẽ không.

Tình tiết trong truyện gốc cứ luẩn quẩn trong đầu Đàm Như.

Ngay sau đó toàn thân nàng toát mồ hôi lạnh, bản thân bị vẻ dịu dàng trên giường mê mắt, thế mà vọng tưởng đoạt nam nhân với nữ chính.

Rõ ràng chỉ theo như nhu cầu, bản thân mình lại sinh ra ảo tưởng không thực tế.

Ngẫm lại lần này suýt nữa mang thai, vừa vặn lại đau bụng ngay sau khi nữ chính xuất hiện.

Chẳng lẽ có hệ thống nào đó đang cảnh báo nàng?

Đàm Như nhíu mày, không thể cứ tiếp tục như vậy.

“Mười ngày say” còn có một lần cuối cùng là giải xong, vài lần gần đây nàng cũng cảm nhận được ảnh hưởng của tình cổ với mình càng lúc càng nhỏ.

Chờ sau khi giải cổ độc, nói vậy Trần Huyền Khanh cũng sẽ không đi tìm nàng nữa.

Đến lúc đó bản thân phải kịp thời ngăn chặn tổn hại mới đúng.

Ngày thứ hai, trời mờ mờ sáng.

Hữu tướng lấy lý do “Thái tử bị thương nặng không thể xử lý triều chính, cần bệ hạ ra mặt xử lý nghịch tặc.” Chúng thần đều quỳ trước tẩm điện Hoàng đế, đều giọng hô to, cầu kiến bệ hạ.

Cho dù có nội thị khuyên can, cũng không làm nên chuyện gì.

Mắt thấy mọi người sắp hoài nghi liệu hoàng đế còn ổn không, cửa lớn tẩm điện bị người dùng một chân đá văng ra.

Hoàng đế khác áo choàng dày, hiển nhiên là bị đánh thức từ trong mơ.

Hắn râu ria xồm xoàm, mặt đầy tức giận: “Sáng tinh mơ làm hư chuyện tốt của Trẫm, lại nguyền rủa trẫm chết sớm, chư vị ái khanh quả nhiên trung thành và tận tâm!”

Nhìn thấy hoàng đế không có việc gì, sắc mặt mọi người thay đổi, vội quỳ xuống: “Vi thần không dám.”

Hoàng đế lạnh lùng trừng mắt nhìn Hữu tướng, “Lý Túc, ngươi không phải bị bệnh sao? Ngay cả đại điển tế thiên cũng không đi được. Sao hôm nay lại có sức mang mọi người tới tẩm điện của trẫm gây sự, hôm qua xin nghỉ có tính là khi quân không?”

“Thần không dám.” Lý Túc áp sự hoảng loạn trong lòng xuống, “Cho dù thân thể không khỏe, vì bệ hạ…”

“Đủ rồi, đừng tưởng trẫm không biết rõ ràng suy tính của ngươi.”

Hoàng đế đánh gãy lời nói của hắn, từ trên cao nhìn xuống, “Có một số việc, Hữu tướng chớ có quá giới hạn mới đúng.”

Đây là lần đầu tiên Hoàng đế nói rõ ràng như vậy.

Sắc mặt Lý Túc rất khó coi.

“Việc hành thích, trẫm sẽ giao cho Bình Hầu xử lý.”

Ánh mắt âm trầm của Hoàng đế đảo qua mọi người, giọng nói lạnh lẽo: “Chúng ái khanh, tự giải quyết cho tốt.”

Mọi người hậm hực ra về.

Không người chú ý trước khi đóng cửa điện, phía sau hoàng đế có thêm một góc áo đen.

“Chủ tử hỏi thân thể bệ hạ như thế nào?”

Ám vệ đem mặt nạ da người nhét vào túi tùy thân, nhàn nhạt hỏi.

Người vừa tháo mặt nạ da người đoan chính hành lễ đáp: “Có chuyển biến tốt đẹp, đã nhiều ngày…”

“Thêm lượng thuốc đi.”

Ám vệ đánh gãy câu nói của người nọ, lạnh lùng nói: “Nhớ lấy, chỉ cần bảo đảm bệ hạ còn sống là được.”

break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc