Nữ Nhân Của Bạo Quân

Chương 17: Tâm tư khó dò

Trước Sau

break

Một ngày trước khi xuân săn bắt đầu Bình Hầu tới nơi, hắn suốt đêm đi tới hành cung, lại làm một đám người lặng yên không một tiếng động rời đi.

Lúc hắn chân chính xuất hiện trước mặt mọi người, là đúng ngày xuân săn.

Một thân y phục đen nghiêm túc phi ngựa mà đến, giương cung tên, một mũi tên bắn thủng ngực tên tù phạm trên sân săn bắn.

“Nàng ta mưu nghịch, ý đồ ám sát thái tử điện hạ, dao động căn cơ triều đình. Hôm nay bản hầu dùng máu nghịch phạm tế cờ, chúc các vị đi săn đắc thắng!”

Tiếng hô to lớn vang dội xuyên thấu qua gió mạnh, như chuông Phạn hung hăng đánh vào lòng những kẻ đang có tâm tư ngo ngoe rục rịch.

Đàm Như không tận mắt nhìn thấy trường hợp này, nhưng chỉ bằng Thu Nương miêu tả lại, cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng Bình Hầu làm toàn trường kinh sợ.

‘Nghe nói Bình Hầu một đường chạy về gấp làm chết ba con ngựa liên tiếp, có một vị cữu cữu bênh người mình như vậy, số mệnh Thái tử cũng tốt quá.’

Thu Nương không nhịn được cảm thán.

Nếu trong nhà cũng có một vị cữu cữu như vậy, mẫu thân cùng tỷ tỷ sẽ không chịu nhiều khổ đến thế.

Đàm Như suy tư một lúc lâu, hỏi: “Việc này ngươi như thế nào biết được?”

‘ŧıểυ Duẫn tử quét rác bên ngoài nói với ta.’

“Sự yêu quý của Bình Hầu dành cho Thái tử, đúng thật là…”

Đàm Như xuy một tiếng, “Mọi người đều biết.”

Lúc ấy xem quyển sách này, Đàm Như đã cảm thấy giả thiết Bình Hầu có chút giống đại tướng quân trong một vở kịch khác, tự xưng là công cao, không coi ai ra gì.

Nhưng vị đại tướng kia còn có chút lương tâm, trong lòng còn thật sự nghĩ đến chống lưng cho muội muội.

Còn Bình Hầu…

Một lời khó nói hết.

May mắn trong truyện gốc thẳng tới kết cục, Trần Huyền Khanh cũng không biết vì đoạt quyền Bình Hầu đã làm ra những chuyện gì.

Nếu biết thân nhân duy nhất mà mình tin tưởng lại phản bội mình, phỏng chừng nữ chính cũng không cứu rỗi được hắn.

Nàng đang nghĩ ngợi, Nguyệt Hoa đúng lúc bưng canh vừa nấu xong tới.

“Đã trở lại?”

Ngày thứ hai sau vụ hành thích, Nguyệt Hoa liền xin nghỉ.

Đàm Như không hỏi nhiều, nhưng cũng có thể đoán được nàng bị ai gọi đi.

“Mũi kiếm kia có độc.” Nguyệt Hoa không tính toán gạt nàng, nàng ấy đã sớm coi Đàm Như như chủ tử chân chính của mình.

“Giải độc có chút phức tạp, điện hạ chịu không ít khổ.”

Tuy rằng mấy ngày nay Đàm Như không hỏi chuyện liên quan đến Thái tử điện hạ, nhưng bản thân nàng có thể cảm nhận được trong lòng Đàm Như vẫn nghĩ tới an nguy của điện hạ.

Đàm Như nhàn nhạt ừ một tiếng, “Trước khi nữ thích khách kia chết không giao giải dược ra sao?”

“Người chết ở khu vực săn bắn không phải nàng ta.”

Nguyệt Hoa dừng lại một lát, nhìn sắc mặt Đàm Như, châm chước mở miệng: “Thích khách này... Thân phận có chút đặc thù, cho nên cần giữ nàng một mạng.”

Dù sao cũng là người mình ái mộ, coi như Trần Huyền Khanh tức giận đến mức nào, cũng luyến tiếc giết nàng.

Trong lòng Đàm Như nghĩ vậy, ngoài miệng lại nói: “Nhìn dung mạo hoa dung nguyệt thẹn của nữ tử kia, giết nàng không bằng giữ lại làm nha hoàn ấm giường cho điện hạ.”

Vốn là câu nói vô tâm, không nghĩ tới sắc mặt Nguyệt Hoa cứng lại.

“Điện… Điện hạ hẳn là… Chỉ vì giấu tai mắt người khác.”

Đàm Như sửng sốt, nàng thế mà nói trúng rồi?

Nhưng mà ngẫm lại lúc trước trên giường Trần Huyền Khanh cũng không thiếu trêu đùa nàng.

Đối với người mình không yêu còn như thế, đối với nữ chính ác ý trêu đùa một chút cũng bình thường.

“Có mỹ nhân chăm sóc, hy vọng vết thương của Điện hạ có thể mau khỏi, đừng làm lỡ xuân săn.” Sắc mặt Đàm Như như thường, dường như chỉ thật sự lo cho quốc sự.

Ánh mắt Nguyệt Hoa xẹt qua bát canh chưa được động mảy may, không nói gì nữa.

Mấy ngày sau, Đàm Như lấy lý do bị kinh hách, từ chối những bái thiếp của nữ quyến quan lại, cùng mấy nha đầu ở tại hành cung cũng khá thoải mái.

Điều đau đầu duy nhất chính là, Thu Nương với Xuân Hoa đều thích xem náo nhiệt.

Hai người rất nhanh hòa nhập với mấy cung nữ, ma ma ở hành cung, mấy tin tức nho nhỏ đều có thể biết.

Tính tình Thu Nương đơn thuần, chuyện bát quái thú vị gì cũng tới nói cho Đàm Như.

Vì thế nàng biết, ngày thứ hai Trần Huyền Khanh đã xuất hiện ở sân săn bắn.

Bên người còn có một thị nữ che mặt.

Hai người như hình với bóng, gặp phải không ít lời nghị luận.

Có con ngựa điên suýt nữa đánh ngã quận chúa Nam Vu, Trần Huyền Khanh một kiếm chém chết con ngựa điên kia.

Từng chuyện, Đàm Như đều đã đọc được trong sách.

Lúc ấy nàng còn vì những ái muội xung quanh nam nữ chính mà thét chói tai.

Cũng từng khó hiểu vì sao ŧıểυ quận chúa được nhiều sủng ái lại vì một người không yêu mình mà tranh giành tình cảm.

Chỉ khi nàng thật sự trở thành người trong sách, cùng những người trong sách ràng buộc lại với nhau.

Nàng mới ý thức được, thì ra muốn làm người đứng ngoài cuộc, bảo trì tỉnh táo lại là chuyện khó khăn như thế.

Mấy ngày sau là sinh nhật Thu Nương, tỷ muội chuẩn bị quây quần bên nhau đón sinh nhật.

Đàm Như nhàn tới nỗi không có việc gì làm, dẫn ba người làm đèn quả quýt, còn hun trà hồng bì bên cạnh bếp lò, trong hương bếp củi còn có hương trà, quanh quẩn trong lòng.

‘A tỷ, ngươi làm đẹp thật đấy, này là học trong cung sao?’

Khuôn mặt Thu Nương đỏ bừng, vui vẻ thưởng thức đèn quả quýt tạo hình con thỏ Đàm Như mới làm xong.

“Là bà nɠɵạı…”

Đàm Như khựng lại, ký ức hồi bé làm đèn quả quýt cùng bà nɠɵạı nổi lên trong lòng.

Nàng trộn nửa thật nửa giả mà kể về chuyện cũ: “Khi đó ngươi còn chưa sinh ra, ta thường xuyên ở nhà bà nɠɵạı, khi còn nhỏ sợ tối không ngủ được, bà nɠɵạı liền làm đèn quả quýt dỗ ta ngủ.”

Những ngày như vậy, sau khi nàng được ba mẹ đón về thì không còn nữa.

Một lần nữa về quê, lại là khi nɠɵạı bệnh nặng.

Ban đêm nàng canh giữ bên giường bệnh của bà nɠɵạı, ngoài cửa cha mẹ tranh cãi việc có từ bỏ trị liệu không đến ồn ào túi bụi.

Nàng nghe thấy phiền lòng, khi đứng dậy kéo góc chăn, lại bị bà nɠɵạı cầm lấy tay.

Khi đó bà nɠɵạı đã bệnh rất nặng, hai mắt vẩn đục không nhìn rõ người, chỉ có thể dựa vào cảm giác quen thuộc để suy đoán.

Bà mấp máy môi, cố gắng phát ra tiếng lớn nhất có thể.

“Bé… Trời tối…”

“Về nhà sớm một chút.”

………..

Đàm Như nén nước mắt nơi đáy mắt, “A tỷ cũng làm cho Thu Nương một chiếc, về sau một người cũng không sợ tối nữa.”

Nàng vốn thuận miệng nói, không ngờ tới Thu Nương đưa đèn quả quýt trong tay cho nàng.

‘Đèn quả quýt của Thu Nương cho a tỷ.’

Đôi mắt mềm mại của Thu Nương phản chiếu ánh nến, biểu cảm chân thành lại kiên định.

“A tỷ cũng không sợ tối.”

Đàm Như cảm động, cười nói: “Chúng ta làm thêm mấy cái treo ở ngoài cây, làm một cái cây sáng bởi rất nhiều đèn quả quýt.”

Bên Tầm Nguyệt các một mảnh ấm áp, còn Thính Trúc điện lại trầm trọng như có mưa gió sắp tới.

Vài ánh nến chiếu vào noãn các, mạ lên cơ thể trần trụi mạn diệu của nữ tử trên mặt đất một màu vàng nhu hoà.

Áo lụa trên người nữ tử bị cởi sạch, hai mắt mê ly, đôi cánh tay như ngó sen gắt gao ôm chặt bộ quần áo nam tử trong ngực.

Theo động tình, một mùi hương hoa nhàn nhạt toả ra từ trên người nàng, không rõ ràng nhưng thật câu người.

Ngay cả ám vệ cũng bị mùi hương này ảnh hưởng, hạ thân có vài phần dị động.

Trong lòng hắn rùng mình, bất động thanh sắc mà liếc về chủ tử đang ngồi ở ghế thái sư.

Sắc mặt Trần Huyền Khanh lạnh băng, dập tắt lư hương trên bàn.

“Hợp hoan hương.”

Hợp hoan hương, loại hương kỹ viện hay dùng.

Nữ tử sau khi trúng hương này không chỉ bị thúc tình, còn tản ra mùi hương cơ thể, dẫn nam tử động tình.

Chỉ là hương này sẽ làm tổn hại cơ thể nữ tử, ảnh hưởng sinh sản, bây giờ kỹ viện cũng ít khi dùng.

“Quận chúa Nam Vu thật là tàn nhẫn, dám ra tay với bản thân như vậy.”

Nhìn nữ tử trên mặt đất không ngừng cầu hoan với bộ quần áo, một tia chán ghét xẹt qua mắt Trần Huyền Khanh.

Ám vệ thở dài trong lòng, vị quận chúa này sợ là không còn duyên với ngôi vị Thái tử phi.

Cái bẫy tương tự, điện hạ sao có thể trúng lần thứ hai?

Huống chi, việc hạ cổ lần trước tuy không phải vương thất Nam Vu làm, nhưng rốt cuộc Nam Vu cũng không thoát khỏi liên quan.

Hiện giờ đường đường là quận chúa lại tung ra chiêu này, Nam Vu đây là coi điện hạ trở thành cái gì?

“Cô nhớ rõ, Ngũ tướng ái mộ quận chúa đã lâu, từng cầu ái trước mặt mọi người.”

Trần Huyền Khanh như mất hết kiên nhẫn, đột nhiên đứng lên, nửa khuôn mặt ẩn sau ánh nến, hoạ ra góc cạnh đĩnh bạt.

“Đã là người si tình, cũng nên thành toàn cho hai người mới đúng.”






 

break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc