Nữ Nhân Của Bạo Quân

Chương 18: Đèn quả quýt

Trước Sau

break

Ban đêm gió lạnh run, bóng trúc đan xen phản chiếu trên tảng đá, như là vô số cánh tay quỷ, muốn đem người ta kéo vào bóng đêm vô tận.

Trần Huyền Khanh dừng bước chân, thình lình nhớ tới chuyện cũ lúc nhỏ.

Khi đó hắn vừa học vỡ lòng, ma ma hướng dẫn thường xuyên nhốt hắn trong căn phòng tối om.

Có một đêm, hắn thật sự quá sợ hãi nên bò cửa sổ trốn ra ngoài.

Đêm đông gió lạnh thấu xương, trên người hắn chỉ có một kiện áo mỏng, khi chạy đến tẩm cung mẫu phi, nửa người hắn đã đông cứng.

Đèn đuốc trong tẩm cung sáng trưng.

Hắn phảng phất như ngửi thấy hương trà mẫu phi pha, hương trà thanh nhã còn quấn quýt vị ngọt.

Mẫu phi sẽ lẳng lặng ngồi cạnh bếp lò, trong tay cầm quyển sách, nhíu mày lại: “Hoàng nhi, con mặc ít quá. Tới đây ăn mấy quả quýt vừa ủ nóng, cẩn thận không nhiễm phong hàn.”

Lòng mong đợi như vậy, đứa bé dùng sức đẩy cánh cửa tẩm cung ra.

Trong phòng không hề ấm áp, chỉ đủ làm ngón tay lạnh đến mức xanh tím có lại cảm giác.

Ngay sau đó chính là cảnh tượng máu me, giống như dây thừng đoạt mạng, trong thời gian ngắn đã chiếm toàn bộ giác quan của hắn.

Ký ức của đứa bé tan đi quá nhanh.

Cho đến ngày nay, cảnh tượng trong tẩm điện, đã trở nên mơ hồ không rõ.

Chỉ có đêm đó, bóng trúc lay động trước cửa điện khắc sâu vào trong trí nhớ hắn.

“Mẫu tộc của Hoàng hậu mưu nghịch, vốn nên liên luỵ toàn tộc. Nhưng nàng đã nguyện ý dùng tính mạng của mình đổi lấy tính mạng của Thái tử và huynh trưởng của nàng, trẫm thành toàn mong muốn của nàng ấy, có gì không ổn?”

Hoàng đế nói, giống như một chậu nước lạnh hất lên người đứa bé đang muốn tiến lên cầu xin giúp đỡ.

Ánh nến nhu hoà chiếu ra chiếc bóng hai người, nam tử cường ngạnh kéo nữ tử vào trong ngực, bàn tay to đặt trên bụng nhỏ phẳng lì của nàng.

“A Dao, nàng sẽ là hoàng hậu của trẫm, chờ hoàng nhi trong bụng nàng ra đời, trẫm sẽ sửa lập nó làm thái tử.”

“Cho nên, nàng an tâm dưỡng thai, toàn bộ người chắn ngang trước mặt nàng với con, trẫm đều giết hết.”

…….

Vết thương trên vai chưa khỏi không chịu nổi gió lạnh, cảm giác đau đớn làm Trần Huyền Khanh tỉnh khỏi hồi ức.

Hắn kéo cổ áo choàng, cười lạnh: “Đám lừa chọc chùa Hoa Thanh kia thật ra nói cũng chuẩn.”

Lúc hắn sinh ra, cao tăng chùa Hoa Thanh tặng câu: “Hậu duệ quý tộc, thân duyên sơ thiển.”

Từ đó về sau, không biết bao nhiêu lần bao nhiêu người vì chức “Hậu duệ quý tộc” mà muốn mạng hắn.

Còn những người yêu quý hắn, đều không có kết cục tốt.

Trần Huyền Khanh đã qua cái tuổi chỉ có thể truy hỏi trách cứ, những ngày tháng khó khăn quá khứ, chỉ còn là những gợn sóng tản ra lại biến mất.

Hắn chợt cảm thấy mệt mỏi, muốn đi dạo một mình trong bóng đêm này.

Thẳng đến trong gió đưa đến vài tiếng cười, Trần Huyền Khanh bừng tỉnh lấy lại tinh thần, mới phát hiện bản thân đã bất giác đi tới vườn sau.

Nơi này yên tĩnh thoáng mát, người ở đây đều là hậu phi.

Theo lý thuyết hắn nên tị hiềm, nhưng nghe thấy tiếng cười này, trong đầu Trần Huyền Khanh không khỏi hiện lên gương mặt nữ tử nào đó.

Hắn ngẫm lại, những hậu phi khác đều phái thị nữ tới thăm hỏi hắn, nhưng chỗ nàng lại chẳng có động tĩnh gì.

Thật ra có Nguyệt Hoa qua đây.

Nói là Trân tần bị doạ sợ sinh bệnh, đang nghỉ ngơi trên giường.

Trần Huyền Khanh không cấm cười lạnh, bộ dáng không chịu thua kia của nàng, sao có thể vì chuyện cỏn con này mà sợ hãi.

Vòng qua cây tùng, âm thanh nói cười đột nhiên rõ hơn.

Trong đó tiếng cười nói thanh thuý của Đàm Như là rõ ràng nhất: “Nguyệt Hoa, bên phải treo cao một chút.”

“Tìm cả Tầm Nguyệt các của chúng ta cũng không tìm thấy cái cây thứ hai như vậy đâu.”

Trên cây cổ thụ kia treo đầy đèn quả quýt, làm cho cái cây to như vậy cũng mạ lên một tầng ánh sáng mông lung.

Phảng phất bóng tối đều không có chỗ dừng chân, chỉ biết bị tầng ánh sáng kia lấn át.

Nữ tử dưới ánh sáng ấm áp, cười đến cong mắt, đưa cái đèn quả quýt hình con thỏ cho ŧıểυ cô nương bên cạnh, “Sinh nhật vui vẻ.”

“Không cầu đại phú đại quý, chỉ nguyện Thu Nương của chúng ta, trôi chảy như ý, bình an hỉ nhạc.”

Giọng nói nữ tử kiều tiếu, giống như một viên đá rơi xuống mặt hồ vốn đã bình lặng, tạo ra những làn sóng lăn tăn.

“Mậu hẫu tình nguyện con không phải Thái tử…”’

“Chỉ cần làm một hoàng tử bình an vui vẻ.”

Trần Huyền Khanh bất giác cuộn ngón tay, đứng ngẩn ngơ ở trong bóng đêm.

Cho đến khi Nguyệt Hoa ở trên thân cây nhận ra có điểm bất thường. Nàng vội trèo từ trên cây xuống, thu lại ý cười hành lễ nói: “Thái tử điện hạ.”

Đàm Như xoay đầu suýt nữa bị bóng đen kia doạ chết.

Trong lòng nàng thì thầm, mặt ngoài vẫn hành lễ theo quy củ, “Đêm đã muộn, sao điện hạ còn tới chỗ này?”

Trong lời nói có ý nhắc nhở, thân phận có khác, buổi tối đừng tới nơi ở của hậu phi.

“Vài ngày trước cũng là sinh nhật cô, sao không thấy Trân tần nương nương tặng lễ.”

Trần Huyền Khanh nhướng mày, cố ý bỏ qua lời nói của nàng.

“Cô thấy cái đèn quả quýt này không tồi, không bằng cũng tặng cho cô một cái?”

Đàm Như không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp kéo Thu Nương ra phía sau mình, “Điện hạ tới không đúng lúc, đèn quả quýt này chỉ có một cái.”

“Nếu điện hạ muốn, không bằng tìm một thợ thủ công lành nghề trong cung làm một cái càng tốt hơn, hà tất phải tranh với một đứa bé?”

Má nàng bị hơi nóng hun đỏ ửng còn chưa kịp tiêu tán, khi ngẩng đầu lên, hai mắt hơi mở to.

Như con thỏ nhỏ giơ nanh vuốt.

Trần Huyền Khanh lướt mắt qua môi đỏ đang không ngừng đóng mở, lại nhớ đến đêm đó trong tẩm cung hoàng đế.

Nàng quỳ gối trước người mình, môi đỏ dán lên dư*ng v*t đang ngẩng cao, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ qua trứng d*i phía dưới, như đang nhấm nháp mĩ vị.

“?”

Đàm Như không nhận ra được ánh mắt tối tăm của Trần Huyền Khanh, còn tưởng rằng hắn bị mình chọc giận.

Nàng theo bản năng nháy mắt ra hiệu với Nguyệt Hoa, ý bảo mang Thu Nương đi trước.

Không nghĩ tới nháy mắt tiếp theo, nàng bị người trực tiếp bế lên.

“Điện hạ!”

Dưới cơn hoảng loạn, nàng chỉ có thể ôm lấy cổ Trần Huyền Khanh.

Động tác này hiển nhiên lấy được lòng hắn, hắn cúi đầu xuống, hơi thở ướt nóng lập thức đánh lên tai Đàm Như, “Đi với cô hay là tại chỗ này?”

Âm cuối khàn khàn, hiển nhiên đã động tình.

Lời này làm Đàm Như sợ hãi tới mức quên giãy giụa, vội vàng kéo một bên vạt áo của Trần Huyền Khanh.

Dù chưa nói rõ, nhưng ý tứ đã rõ ràng.

Trần Huyền Khanh kéo áo choàng trên người xuống, quấn kỹ nàng từ đầu tới chân, ngay sau đó xoay người đi nhanh khỏi Tầm Nguyệt các.

Chỉ để lại ba người sáu mắt nhìn nhau, nửa ngày chưa khép được miệng.

 

break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc