Thẳng tới khi bị ném lên giường, Đàm Như vẫn chưa tỉnh táo lại từ việc vừa rồi.
Cả đầu óc đều đang suy nghĩ xem nên giải thích với Thu Nương và Xuân Hoa như thế nào, giấu lâu như vậy nhưng lại lộ vào lúc này…
Cũng không biết Trần Huyền Khanh trúng gió gì, cứ như tinh trùng lên não vậy.
“Cô suýt nữa thì quên, có thứ phải đưa cho ngươi.”
Tiếng chuông bạc thanh thúy vang lên, ánh vào trong mắt Đàm Như là một cái yếm mỏng đính rất nhiều chuông bạc tí hon.
Vạt yếm thêu một con thỏ trắng nhỏ, sinh động nghịch ngợm.
Vũ cơ Nam Vu kia không phải ăn mặc như thế này sao?!
“Ngày ấy nhìn vũ cơ kia mặc nó, cô liền nghĩ tới ngươi.”
Ngón tay Trần Huyền Khanh khẽ ngoắc một cái, dễ như trở bàn tay đã kéo được yếm Đàm Như xuống.
Một cặp nhũ hoa cứ như vậy bật ra, trong không trung run rẩy vài cái.
Trần Huyền Khanh thong thả xoa nắn, lại cúi người xuống, đầu lưỡi bọc lấy nhũ viên, mυ"ŧ vào liếʍ láp.
“Ân… Đừng…” Đàm Như không nhịn được, thẳng lưng, đầu ngón tay quấn lên ngọc tóc hắn.
Hơi thở hai người giao hòa, nhiệt độ cơ thể phảng phất có thể hoà tan hết thảy xung quanh.
“Như nương…”’
Từng cái hôn nhỏ vụn rơi xuống vành tai Đàm Như, giọng nam khàn khàn dẫn dụ từng bước, “Mặc vào cho ta xem.”
Trong tìиɧ ɖu͙© ôn nhu luôn dễ dàng làm người trầm mê.
Tiếng tim đập loạn nhịp nhất thời làm Đàm Như choáng váng, theo bản năng muốn ngẩng đầu lên hôn.
“Cô nương, ngài không thể đi vào!”
“Chuyện lớn liên quan đến mạng người, sao có thể chờ được?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, đánh gãy bầu không khí kiều diễm.
Từ biểu cảm khựng lại của Trần Huyền Khanh, một cái tên hiện lên gần như ngay lập tức trong đầu Đàm Như.
Là nữ chính, Trần Mộ Ca.
Cái tên này lập tức đánh nát toàn bộ trầm luân.
Chỉ còn một chút mong chờ không đáng có đang lôi kéo nàng, thẳng tới khi Trần Huyền Khanh nghiêng mặt đi, tránh khỏi cái hôn của nàng.
Những tình tố đọng lại trong lòng nàng theo động tác này hoàn toàn biến mất.
Đàm Như bất động thanh sắc thu hồi tay, mỉm cười nói:
“Điện hạ công vụ bận rộn, có cần thiếp về trước để tránh mặt hay không?”
Lời này không biết chạm vào chỗ nào của Trần Huyền Khanh, biểu cảm hắn lạnh xuống, cao giọng hô với bên ngoài: “Để nàng tiến vào.”
Thừa dịp người còn chưa tiến vào, Đàm Như kéo váy lụa ở một bên khoác lên người.
Ai ngờ Trần Huyền Khanh đột ngột kéo nàng, ôm chặt eo nàng vào trong ngực.
Đàm Như không chú ý, cằm đụng vào lồng ngực kiên cố, choáng váng đến mức thấy sao bay đầy đầu.
Trần Huyền Khanh cũng hít hà một hơi, véo véo khuôn mặt trong ngực coi như trả thù, “Thành thật ngốc ở chỗ này, còn muốn đi đâu?”
Đàm Như vừa định lên tiếng, lời bên miệng theo tiếng bước chân người vội vàng tiến vào cũng dừng lại.
“Địa lao hành cung lạnh lẽo khổ sở vô cùng, Tĩnh nương nương nàng…”
Thoáng nhìn qua hai đôi giày thêu đặt song song cạnh giường, giọng Trần Mộ Ca bỗng im bặt.
Dáng người yểu điệu của nàng chiếu lên màn che, thấy không rõ biểu cảm, chỉ có thể nghe ra tiếng bước chân cách giường chừng mấy mét.
“Ngươi ở Tây Di mấy năm, ngay cả quy củ trong cung cũng quên mất rồi sao?”
Nữ tử ngoài mành ‘bụp’ một tiếng quỳ xuống mặt đất, “Hoàng huynh, Mộ Ca cầu ngươi tha Tĩnh nương nương một mạng.”
Thì ra Tĩnh hiền phi còn chưa chết?
Đàm Như còn tưởng rằng sau ngày hoả hoạn ở Thính Trúc Điện, Tĩnh hiền phi sẽ giống Thục phi, lặng yên không một tiếng động biến mất tại hành cung.
“Ngươi đúng là không thay đổi gì.”
Trần Huyền Khanh xuỳ một tiếng, cười nhạt: “Chỉ khi cầu xin cô vì người khác, mới bằng lòng gọi một tiếng hoàng huynh.”
Trần Mộ Ca trầm mặc, tránh không đáp, “Tĩnh nương nương sống lâu trong thâm cung, lại chịu đả kích mất đứa con nhỏ, mới có thể bị kẻ rắp tâm lừa bịp, đem chuyện mất con giận chó đánh mèo đến trên người Hoàng huynh.”
Nhớ tới một màn bản thân nhìn thấy trong địa lao, hốc mắt Trần Mộ Ca đỏ bừng, nào còn nhớ đến điều tra chân tướng mẫu thân mình chết, cúi đầu cầu xin nói: “Thân thể Tĩnh nương nương không chịu nổi phong hàn, hoàng huynh chẳng lẽ quên rồi sao?”
“Năm mười tuổi, chúng ta bị bệ hạ nhốt ở tàng thư các suýt đói chết, là Tĩnh nương nương không màng cơ thể mới sinh non, quỳ gối trong mưa cầu xin bệ hạ khai ân, mới cứu được chúng ta.”
Những ký ức ngày xưa từng màn hiện lên trong lòng, giọng Trần Mộ Ca nghẹn ngào: “Sao bây giờ hết thảy đã thay đổi…”
Trần Huyền Khanh không lên tiếng.
Nhưng từ lực độ lúc chặt lúc lỏng trên eo, Đàm Như đại khái đoán được hắn vẫn mềm lòng.
Dù gì cũng là người đặt trên đầu quả tim lâu như vậy, ngay cả phạm phải sai lầm lớn, cũng sẽ dung túng vài phần.
Nhưng việc này liên luỵ rất nhiều người, cho dù hắn muốn thả người cũng không thể đồng ý ngay lập tức.
“Ngươi về trước đi.”
Suy nghĩ lúc lâu, Trần Huyền Khanh quả nhiên tránh không đồng ý.
Trần Mộ Ca đang muốn cứu người nên sốt ruột, hoàn toàn không nhận ra giọng hắn đã mềm xuống, chỉ nghĩ hắn máu lạnh vô tình.
Nản lòng thoái chí, ánh mắt nàng ấy liếc hướng vài món quần áo rũ trên mép giường.
Dưới áo dài to rộng của nam tử là nửa cái áo yếm màu xanh lơ của nữ tử lộ ra.
Bị dàn xếp ở Thính Trúc điện mấy ngày nay, nàng chưa bao giờ thấy thị thiếp xuất hiện.
Nói như vậy, nữ tử trên giường không phải thị thiếp của Trần Huyền Khanh.
Ngẫm lại vài vị cung nữ trong điện, mỗi người đều mặc áo sẫm màu để mặt mộc, không có khả năng mặc loại yếm màu sắc tươi sáng như thế.
Vừa không phải thị thiếp cũng không phải cung nhân.
Chỉ có thể là con hát màu mè quyến rũ.
Nàng đột nhiên đứng lên, cao giọng chất vấn: “Điện hạ vội cái gì?!”’
Giống hoàng đế loạn tình túng dục sao, pha trộn với con hát?
Những lời này tuy không nói ra, nhưng Trần Huyền Khanh vẫn nghe hiểu.
Cánh tay bên hông Đàm Như đột nhiên căng thẳng, ép Đàm Như đến không thở nổi.
Nàng theo bản năng giãy giụa, nhưng rất mau bị người cúi đầu cướp đoạt hô hấp.
Nụ hôn này hỗn loạn tức giận, đầu lưỡi dã man xâm lấn, câu lấy lưỡi nàng liều chết dây dưa.
Nàng muốn nén âm thanh xuống, cố tình gương mặt bị bóp chặt, chỉ có thể để mặc tiếng thở dốc tràn ra ngoài miệng.
“Ân … ô…”
Từ màn che truyền ra từng trận động tĩnh làm người mặt đỏ tai hồng, Trần Mộ Ca chưa có kinh nghiệm gì nghe xong cũng không nhịn được nhũn hai chân.
Ngay sau đó, giọng nói khàn khàn của Trần Huyền Khanh vang lên, “Ngươi thân là tỳ nữ bên người cô, chẳng lẽ không biết cô đang vội cái gì à?”
“Nếu không muốn đi, lưu lại hầu hạ đi.”
Tiếng đóng cửa hoảng loạn như một cái tát, hung hăng đập lên mặt Đàm Như.
Nàng xem như cái gì?
Một kẻ dâm phụ không biết thẹn ư?
Khi cần đến thì dưới thân thừa hoan.
Khi không cần thì tuỳ tiện ném sang một bên.
Tuỳ ý dỗ hai câu đã trở thành quân cờ, ở trước mặt nữ chính lộ ra bộ dáng da^ʍ đãиɠ hạ tiện.
“Ở trên giường của cô còn ngây người cái gì?”
Cảm giác đau trên má làm Đàm Như lấy lại tinh thần, nàng ngước mắt đối diện với một ánh mắt khác.
Mới vừa bị Trần Mộ Ca chỉ trích, sắc mặt Trần Huyền Khanh rất kém, bức thiết muốn làm một chuyện khác để hạ hoả.
Hạ thể cương cứng của hắn thong thả cọ xát nơi mềm mại của Đàm Như, thấp giọng hỏi: “Muốn biết nàng ấy là ai không?”
Đàm Như phản cảm nhắm mắt lại: “Thiếp không muốn biết.”
Câu trả lời này rất vừa ý Trần Huyền Khanh.
Điểm hắn thích nhất ở Đàm Như đó là tính cách không tranh không đoạt.
Nữ tử hậu cung hiếm khi có người giống nàng, minh diễm linh động lại không đi tranh sủng.
Tựa hồ chỉ bảo vệ một mảnh đất nhỏ của mình, chờ ân sủng ngẫu nhiên rơi xuống là đủ.
“Thế đang suy nghĩ cái gì?”
Gương mặt tuấn lãng phóng đại trước mặt Đàm Như, cặp mắt phượng hẹp dài buông xuống, trong mắt phảng phất chỉ có mình nàng.
Suy nghĩ, trận mộng xuân hoang đường giữa thái tử cùng hậu phi này cũng nên hạ màn rồi.
Đàm Như suy nghĩ như vậy, nghiêng mặt tránh đi cái hôn. Sau đó xoay người, khoá ngồi trên người Trần Huyền Khanh.
Người dưới thân ánh mắt sáng quắc, đầu ngón tay nàng nâng cái yếm treo chuông bạc lên.
Vải mỏng mềm nhẹ, khó khăn lắm mới bao hết bộ ngực sữa, tạo cảm giác mông lung mơ màng.
Trường hợp này còn hương diễm hơn trong tưởng tượng của Trần Huyền Khanh.
“Thiếp nghĩ…”
Đàm Như cười nói nhưng đáy mắt lại quay về vẻ vắng lặng.
“Vết thương của điện hạ còn chưa khỏi hẳn.”
Nàng cố ý dùng mông cọ cọ thứ cứng rắn bên dưới, nghe tiếng hô hấp của Trần Huyền Khanh nặng nề hơn, “Thì có nên vận động mạnh hay không?”